Sau khi xuống dưới phòng khách, Triệu Hùng bảo Nông Tuyền ra bên ngoài chờ. Hiện tại trong phòng chỉ còn mỗi anh, Lý Thanh Tịnh, Lý Quốc Lâm, Hà Ngọc Kỳ và Kim Trung mà thôi.
Khoảng mời phút sau, Đào Thiên Trúc chậm rãi xuất hiện. Bà khoác trên người quần áo của Viên Thiên Trung, còn quần áo chính mình quăng lung tung dưới đất ban nãy đã được Lý Thanh Tịnh dọn dẹp.
Chỉ cần người có mắt nhìn qua liền biết, rốt cuộc ngày hôm qua giữa hai người đã phát sinh chuyện gì. Lý Quốc Lâm giận đếnm ức cả người run rẩy, vừa nhìn thấy Đào Thiên Trúc liền sấn sổ bước đến.
Chát!
“Đào Thiên Trúc, bà đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ mà!”
Lý Quốc Lâm giáng cho Đào Thiên Trúc bạt tai bỏng rát. Bà không ngờ người đàn ông này lại dám xuống tay đánh mình, trừng mắt nhìn Lý Quốc Lâm, dáng vẻ đầy hung hăng.
“Lý Quốc Lâm, ông ăn gan hùm à, còn dám đánh tôi cơ đấy? Tôi và ông đã ly hôn, bớt lo chuyện bao đồng đi!”
“Đào Thiên Trúc, bà…”
Lý Quốc Lâm bị Đào Thiên Trúc nói đến mức lồng ngực trở nên đau đớn, tinh thần kích động tột độ, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Ông nhăn mày, tay ghì chặt lồng ngực, ngã khuỵu xuống đất.
“Bố!”
Lý Thanh Tịnh biến sắc, vội vàng chạy tới đỡ bố mình dậy. Triệu Hùng loáng cái đã đến gần Lý Quốc Lâm, Đào Thiên Trúc nhìn mà hoa cả mắt. Bà đương nhiên biết Triệu Hùng có thể đánh nhau nhưng thủ pháp nhanh gọn lẹ đến mức này vẫn khiến Đào Thiên Trúc hoảng sợ. Triệu Hùng đỡ Lý Quốc Lâm, cúi đầu hỏi han.
“Bố, bố cảm thấy thế nào rồi?”
Sắc mặt ông tái nhợt, cắn chặt răng, cho dù cố gắng hết sức vẫn không thể thốt thành lời. Lý Quốc Lâm có tiền sử bệnh tim, hiện tại tuổi tác càng cao càng dễ đổ bệnh. Lý Thanh Tịnh mím môi, cuống quýt chỉ dẫn cho Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, đầu tiên để bố nằm ngang xuống cái đã.”
Triệu Hùng nhanh chóng làm theo lời Lý Thanh Tịnh. Thấy hô hấp ông dần trở nên yếu ớt, anh siết chặt tay đối phương, luồng linh lực trong nháy mắt truyền vào cơ thể ông. Mà Đào Thiên Trúc nhìn thấy Lý Quốc Lâm phát bệnh, tuy rằng sửng sốt nhưng vẫn lạnh lùng, cứng đầu cứng cổ lên tiếng.
“Lý Quốc Lâm, ông đừng có mà giả chết với tôi.”
“Mẹ im lặng chút đi!”
Lý Thanh Tịnh tức giận trừng mắt. Đào Thiên Trúc hiện tại sợ nhất là cô con gái lớn này của mình, thấy Lý Thanh Tịnh nổi nóng đến mức này bèn ngậm miệng. Hơn nữa, Lý Thanh Tịnh đang nắm điểm yếu của bà, bà quả thật không dám nhiều lời.
Triệu Hùng sau khi truyền linh lực cho Lý Quốc Lâm, thấy sắc mặt ông dần trở nên hồng hào mới yên tâm. Hồi lâu, ông mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
“Bố không sao, hai đứa mau đỡ bố đứng dậy nào!”
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhanh chóng đỡ Lý Quốc Lâm đứng dậy, để ông thoải mái ngồi trên ghế sofa. Lý Thanh Tịnh quay sang nhìn Hà Ngọc Kỳ.
“Ngọc Kỳ, em trông chừng bố chị với!”
Hà Ngọc Kỳ gật đầu, ngồi bên cạnh Lý Quốc Lâm khuyên ông đừng quá kích động. Sau khi giải quyết ổn thỏa mọi thứ, Lý Thanh Tịnh bèn dẫn Triệu Hùng đi đến trước mặt Đào Thiên Trúc. Bà nuốt nước bọn, tuy trong lòng run rẩy nhưng vẫn cứng miệng.
“Hai đứa muốn làm gì?”
“Mẹ, câu này con phải hỏi mẹ mới đúng. Rốt cuộc mẹ muốn như thế nào? Tại sao lại đem toàn bộ số tiền chuyển cho Viên Thiên Cao?”
“Sao…chuyện này…sao con biết?”
“Mẹ có biết mình bị gạt rồi không? Chuyện Viên Thiên Cao được thăng chức gì đó, toàn bộ đều là bịa đặt. Cái gì mà doanh nhân thành công chứ, xe đều đi thuê cả, ngay cả căn biệt thự này cũng do ông ta mượn bạn bè. Nửa năm trước, ông ta đã sớm phá sản rồi!”
“Con…con nói bậy! Viên Thiên Cao làm về bất động sản, toàn bộ hạng mục quần thể khu biệt thự này đều thuộc về anh ấy!”
“Thanh Tịnh không hề nói bậy, hạng mục này tập đoàn Kim Trung chúng tôi cũng xem như có biết qua. Toàn bộ đất đai nơi này đều được khai thác và xây dựng bởi một người đàn ông tên Cửu Giang, hoàn toàn không liên quan gì đến Viên Thiên Cao cả. Nếu như bà không biết thì tôi xin phép được giới thiệu, tôi tên Kim Trung, người phụ trách tập đoàn Kim Trung.”
Kim Trung xen vào, đánh gãy lời chất vấn của Đào Thiên Trúc. Mà người phụ nữ này nghe xong toàn bộ thông tin, hai mắt tối sầm, thân thể lảo đảo, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Không! Không thể nào! Viên Thiên Cao sẽ không gạt tôi, anh ấy sẽ không…”
“Mẹ! Tới lúc này tại sao mẹ còn hồ đồ như vậy hả? Cái tên Viên Thiên Cao không chỉ lừa tiền mà còn lừa tình mẹ nữa. Mẹ đừng dối lòng nữa có được hay không?”
Lý Thanh Tịnh tức giận quát to. Đào Thiên Trúc ngã phịch xuống đất, giống như người điên liên tục lắc đầu nguầy nguậy.
“Anh ấy sẽ không gạt mẹ! Không bao giờ!”
Triệu Hùng nhìn thấy Đào Thiên Trúc dáng vẻ chật vật, biết tinh thần bà hiện tại đã gần như hỏng mất. Anh lo lắng nếu Lý Thanh Tịnh tiếp tục kích động Đào Thiên Trúc thì sẽ phát sinh chuyện không hay, anh dịu dàng cúi đầu, khuyên nhủ cô.
“Thanh Tịnh, chờ chúng ta quay về nhà thì hẵng nói chuyện này tiếp nhé! Hiện tại em đang có thai, tức giận sẽ không tốt cho thân thể.”
Nói xong, anh nhìn về phía Đào Thiên Trúc, sau đó quay lại nhìn Lý Thanh Tịnh khẽ lắc đầu. Cô hiểu ý anh, bèn xoay người nhờ vả Kim Trung.
“Kim Trung! Nhờ cậu sử dụng mối quan hệ, nhanh chóng điều tra tung tích của Viên Thiên Cao.”
“Yên tâm, ông ta không chạy thoát được đâu. Sân bay, trạm xe lửa, ngay cả giao lộ cao tốc tôi đều đã sớm bố trí người rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại Kim Trung đổ chuông. Nhìn thấy danh bạ hiển thị tên Đường Thất, anh nhanh chóng bắt máy.
“Tôi nghe đây Đường Thất. Có tin tức rồi sao?”
“Tổng giám đốc Kim, có người vừa gọi cho tôi nói rằng đã thấy Viên Thiên Dã ở khu vực đường Thái Vũ.”
“Ngay lập tức cho người bao vây khu vực đó, nhất định phải bắt được ông ta!”
“Tôi hiểu rồi!”
Đường Thất cam đoan, ngay lập tức ngắt kết nối. Hơn nửa tiếng sau, Đường Thất lần nữa gọi lại, báo cáo rằng bọn họ đã bắt được Viên Thiên Dã, hiện tại đang trên đường đến quần thể khu biệt thự Phong Phú. Kim Trung nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với hai vợ chồng Triệu Hùng.
“Triệu Hùng! Thanh Tịnh! Đã bắt được Viên Thiên Dã rồi, Đường Thất hiện tại đang dẫn ông ta đến chỗ chúng ta.”
Triệu Hùng sợ vợ mình đứng lâu sẽ mệt, dù sao Lý Thanh Tịnh hiện tại vẫn đang mang thai. Anh đỡ cô ngồi xuống ghế sofa.
“Thanh Tịnh, trước mắt chúng ta cứ ngồi xuống đợi đi đã.”
“Ừm.”
Lý Thanh Tịnh gật đầu, nhìn thấy Đào Thiên Trúc vẫn đang ngẩn người ngồi bệt dưới dất, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cô bấy giờ cũng chẳng còn hơi sức để mà quan tâm nữa. Lý Thanh Tịnh từ trước đến nay chưa từng hận bất kì người nào, thế nhưng Viên Thiên Dã là ngoại lệ!
Người đàn ông này không chỉ gạt tiền Đào Thiên Trúc mà còn lừa gạt cả phần tình cảm thật lòng của bà, Lý Thanh Tịnh muốn Viên Thiên Dã phải trả một cái giá thật đăý. Cô quay sang nói với Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, em không muốn con chưa sinh ra mà bản thân đã tạo nghiệp nhưng em hi vọng từ nay về sau, tốt nhất là cả đời cũng chẳng bao giờ nhìn thấy Viên Thiên Dã nữa.”
Triệu Hùng nghe cô nói vậy, đương nhiên hiểu trong lòng Lý Thanh Tịnh đang nghĩ gì. Anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, thấp giọng cam đoan.
“Để anh! Nếu trời phạt, thì để mỗi mình Triệu Hùng này chịu trách nhiệm là được!”
Triệu Hùng quả thật muốn ra tay rồi!