Nhà giam Định Thành từ phòng số một cho đến phòng số mười đều giam giữ những phạm nhân đặc biệt. Đặc biệt ở đây không phải là về tội trạng mà là về thân phận.
Vu Hạo nghe lời Triệu Khang xúi giục, lợi dụng Thạch Đạt dùng sản phẩm kém chất lượng để hại Lý Diệu Linh. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu cải tạo tốt thì khoảng chừng hai năm sẽ được thả ra ngoài.
Bằng không, chỉ cần dựa vào tầng quan hệ của Vu Thế Hoàng thì chậm trễ nhất là nửa năm, Vu Hạo liền được phóng thích. Thế nhưng đối với tập đoàn Hằng Viễn ở thời điểm hiện tại thì hoàn toàn không thể chờ được thời gian quá dài như vậy. Bởi vì trong tương lai, Vu Hạo sẽ kế thừa toàn bộ sản nghiệp do bố mình để lại.
Điều này đồng nghĩa với việc trong lý lịch cá nhân của Vu Hạo tuyệt đối phải sạch sẽ, không có án tù. Hơn nữa, thân thích xung quanh cũng sẽ không để yên cho mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Vậy nên Vu Thế Hoàng muốn càng nhanh cứu thoát Vu Hạo ra khỏi nhà giam càng tốt.
Mà người tên Hoàng Hổ này, có thể nói ở nhà giam Địa Thành là kẻ đáng sợ nhất. Chỉ cần hắn xuất hiện, mọi người đều sẽ giả mù giả điếc. Vậy cho nên chuyện giết chết Vu Hạo đối với hắn quả thật dễ như trở bàn tay.
Tiền bạc có thể sai khiến được cả ma quỷ cơ mà!
Tuy rằng ở trong nhà giam nhưng Hoàng Hổ vẫn luôn ngóng trong đến ngày mình được phóng thích, ăn chơi trác táng, sinh hoạt bừa bãi. Chỉ cần hắn chịu làm theo lời Chu Cường, ngay lập tức sẽ nhận được số tiền hai trăm triệu nóng bỏng tay. Đối với Hoàng Hổ mà nói, đây quả thật là chuyện tốt hiếm có khó tìm.
Giết Vu Hạo, chỉ cần kiếm cớ động chân động tay vài cái, lấy tội danh ngộ thương là được. Hiện tại đêm đã khuya, đa số phạm nhân đều đi ngủ, càng đi về phía cuối thì phòng giam càng ít người, đây là thời điểm tốt nhất để Hoàng Hổ ra tay.
Chu Cường sớm đã phá hỏng thiết bị theo dõi trong nhà giam, phi tang chứng cứ. Như vậy đồng nghĩa với việc Vu Hạo chết quả thật là chuyện thần không biết quỷ không hay. Đừng nhìn thân thể Hoàng Hồ nặng nề mà nhầm, mỗi bước đi của hắn đều chẳng hề phát ra tiếng động, ánh mắt lạnh lẽo, giống như quỷ dữ bước ra từ địa ngục.
Đến phòng giam số sáu, Hoàng Hổ liếc mắt liền nhìn thấy đối phương đang nằm trên giường. Hắn lấy ra công cụ bẻ hóa, rất nhanh song sắt liền bị đẩy ra, Hoàng Hổ chậm rãi tiến vào bên trong. Không gian tối tăm mịt mù, có giơ tay lên cũng chẳng thể nào nhìn được. Hoàng Hổ tuy xếp hạng cao thủ nhưng ở tình huống như thế này, xác thật không thể phân định vị trí.
Hắn lấy từ trong túi quần ra một chiếc đèn pin cầm tay nhỏ, quét qua bên giường. Thấy đối phương vẫn say ngủ, sát khí trong nháy mắt liền tăng lên. Đúng lúc người, đối phương bỗng nhiên tỉnh lại. Nhưng người này hoàn toàn không phải Vu Hạo, mà do Trọng Ảnh giả trang thành.
Vóc dáng so với Vu Hạo giống y như đúc. Triệu Hùng cố ý đặc chế ra loại mặt nạ này, đừng nói là nơi nhà giam tối tăm mịt mù, cho dù bước ra ánh sáng chưa chắc Hoàng Hổ đã phân biệt được thật giả. Đối phương giả vờ sợ hãi, rụt rè lắp bắp.
“Ông…Ông là ai?”
“Người tới để lấy mạng của mày.”
Hoàng Hổ dứt lời, cánh tay như gọng kìm siết chặt lấy cổ người đối diện. Từ cách hắn ra tay, Trọng Ảnh liền đoán Hoàng Hổ nhất định thân thủ không bằng mình. Anh bị siết cổ, hô hấp khó khăn, tuy nhiên rất nhanh đã chế trụ được thân hình, ổn định nhịp thở, xoay người vung chân đá vào bụng Hoàng Hổ. Hắn bất ngờ vì cú đá này lực vô cùng mạnh, khiến cả người va vào vách tường, nặng nề ngã xuống.
Hoàng Hổ giật mình, không ngờ tên này lại biết võ. Thế thì tại sao trong tư liệu cá nhân lại chỉ ghi là cậu chủ nhà giàu mà thôi. Còn chưa kịp thông suốt thì Trọng Ảnh đã áp sát Hoàng Hổ, vung chân muốn đá lần hai. Nhưng hắn nhanh chóng lách mình né tránh, hai người đánh đấm qua lại, trong nháy mắt đã so đến chục chiêu.
Thời điểm Hoàng Hổ vung nắm đấm về phía mặt Trọng Ảnh thì đối phương đã nhanh chóng túm lấy tay hắn, bẻ ngoặc ra phía sau. Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, cánh tay Hoàng Hổ cứ như vậy liền gãy nát. Hắn đau đến mức trợn mắt nhe răng, không chịu thua kém, tiếp tục so chiêu.
Trọng Ảnh dùng chiêu hiểm, trực tiếp túm lấy cánh tay bị thương của Hoàng Hổ khiến hắn sa sầm mặt, tiếp đến dùng đầu gối ghì chặt thân thể Hoàng Hổ, trong nháy mắt liền đánh đối phương đến mức văng ra ngoài. Hắn chật vật muốn đứng lên nhưng bóng dáng đối phương tựa như ma quỷ, từng bước tiến tới, từ trên cao giẫm xuống phần tay đã chẳng còn lành lặn kia. Tiếp đến, là một cú đá thẳng vào đầu.
Hoàng Hổ đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó ngất xỉu. Trọng Ảnh ra tay đương nhiên có chừng mực, Hoàng Hổ là người tập võ, xem như thân thủ tốt, cú đá này chỉ khiến hắn ngất đi hoặc choáng váng chứ không thể nào gây chết người được.
Bấy giờ, Trần Văn Sơn từ ngoài bước vào. Từ nãy đến giờ anh vẫn theo dõi quá trình, nếu Trọng Ảnh có thể xử lý tốt mọi chuyện vậy thì anh không cần phải ra tay nữa. Trần Văn Sơn quay sang nói với anh.
“Trọng Ảnh, mau đi theo tôi!”
Trọng Ảnh gật đầu, lôi Hoàng Hổ nặng gần cả trăm kí mà giống như lôi bịch bông gòn, nhanh chóng đuổi theo Trần Văn Sơn. Vu Hạo thông qua camera đặc thù, toàn bộ quá trình đều thu vào trong mắt. Tuy rằng anh ở đây chưa bao lâu nhưng vẫn nhận ra người muốn giết mình là Hoàng Hổ. Trần Văn Sơn liếc mắt nhìn Vu Hạo đang run lẩy bẩy, lạnh giọng nói.
“Nếu như cậu không đem kẻ đứng sau mình nói ra, chờ đến khi đối phương biết cậu chưa chết, sẽ lại tìm cách giết người diệt khẩu tiếp thôi.”
Vu Hạo hoàn toàn không ngờ sự tình lại phát triển theo chiều hướng này, sau khi trải qua nỗi khiếp đảm thì cảm thấy giận dữ đến phát điên lên, liên tục đá vào người Hoàng Hổ. Trọng Ảnh lo lắng đối phương sẽ đá chết Hoàng Hổ, muốn tiến lên ngăn cản nhưng Trần Văn Sơn đã lắc đầu, ra hiệu không sao.
Vu Hạo không biết võ, mấy cú đá này xem như dùng để cho thỏa cơn giận trong lòng mà thôi. Sau khi thấy đối phương đấm đá lung tung đã đời, Trần Văn Sơn liền lên tiếng.
“Lần này chúng tôi có thể cứu cậu nhưng lần sau thì chưa chắc cậu may mắn như vậy đâu. Nếu như cậu có thể khai ra người đứng phía sau giật dây thì Triệu Hùng có thể xóa bỏ đơn đệ trình về việc mà cậu đã làm với Lý Diệu Linh, ngay lập tức phóng thích cậu! Còn nếu như cậu lựa chọn bảo vệ hung thủ, chúng tôi sẽ thông qua Hoàng Hổ, trực tiếp tra ra kẻ cầm đầu, bất quá chỉ là mất thời gian hơn mà thôi. Quan trọng nhất chính là, tháng ngày về sau cậu ở nhà giam, sẽ không thể thoải mái được nữa đâu.”
“Tôi nói! Tôi nói ngay! Là do Triệu Khang nhà họ Triệu xúi giục tôi làm bậy!”
Vu Hạo nghe xong, chẳng chút do dự khai ra Triệu Khang. Trần Văn Sơn cùng Trọng Ảnh liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười vui vẻ. Anh lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Triệu Hùng, thông báo mọi chuyện.
“Vu Hạo nói, người sai khiến cậu ta chính là Triệu Khang.”