“Vâng, chị Phượng, vị khách này muốn làm thủ tục vay tiền”. Tiểu Khê cười nói với chị Phượng rồi mang tài liệu đi khỏi.
Sau khi Tiểu Khê đi, chị Phượng nhìn Đinh Dũng một cái rồi lớn tiếng hỏi: “Này cậu, cậu muốn làm thủ tục vay tiền đúng không, theo tôi”.
Nói xong chị ta cũng không quan tâm Đinh Dũng mà quay người đi tới bên cạnh phòng giao dịch.
Đinh Dũng bất lực than thở nói với chị Phượng: “Tôi cảm thấy lên tầng trên nói sẽ tốt hơn, nếu không gọi giám đốc của mấy người tới?”
Đinh Dũng vốn có ý tốt bởi vì lần hợp tác này, một nhân viên nhỏ khó mà quyết định được.
So với việc ngồi đợi một lúc, chi bằng bây giờ đi tìm người có thể quyết định.
“Cái gì?! Cậu muốn gặp giám đốc của chúng tôi?”, chị Phượng tỏ vẻ như vừa nghe nhầm, chị ta ngoáy tai nhìn Đinh Dũng từ trên xuống dưới, khóe miệng đầy khinh miệt châm biếm nói: “Này cậu, không phải ai cũng có thể gặp giám đốc của chúng tôi, nhìn cậu thế này, e là phải phấn đấu mấy chục năm nữa”.
Nói xong, chị ta ngồi tót lên ghế hỏi: “Cậu muốn vay bao nhiêu tiền?”
“1 tỷ”. Đinh Dũng chau mày nói thẳng.
“Bao nhiêu?!”, chị Phượng vừa ngồi xuống ghế đã đứng bật dậy nhìn Đinh Dũng từ trên xuống dưới một lần nữa rồi chau mày nói: “Cậu đang đùa với tôi ư? Bị thần kinh à, tôi không rảnh đôi co với cậu, cậu ra ngoài cho tôi!”
“Chị có thái độ gì đây?!”, Đinh Dũng cũng hơi bực bội, người này chẳng hỏi han gì đã đuổi anh đi, lẽ nào ngân hàng phát triển Kim Châu đối xử với khách hàng như vậy sao?
“Tôi có thái độ gì, ngân hàng chúng tôi không tiếp người thần kinh, mời ra ngoài cho, nếu không tôi gọi bảo vệ!”, chị Phượng đập tay lên bàn tạo ra một tiếng động lớn, rất nhiều ánh mắt đã chú ý tới phía này.
“Tên này chọc phải hổ cái của chúng ta rồi!”, một bảo vệ mặc đồng phục thì thào rồi vội vàng chạy tới, cười gượng: “Chị Phượng, chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hứ, tên này bị thần kinh, đuổi ra ngoài cho tôi!”, thấy bảo vệ tới, chị Phượng liền đứng dây, làm mặt chán ngán nhìn Đinh Dũng nói.
Nghe chị Phượng nói vậy, bảo vệ cũng bất lực nhìn Đinh Dũng, còn chưa đợi anh nói tiếp, chị ta đã bắt đầu la mắng, bảo vệ cũng chỉ đành nói với Đinh Dũng: “Thưa cậu, hay là cậu rời khỏi chỗ chúng tôi đi!”
“Ý gì vậy, ngân hàng các người đối đãi với khách hàng như vậy sao?”, Đinh Dũng chau mày hỏi bảo vệ.
Bảo vệ cũng không còn cách nào khác, anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa hai bên cũng không thể đắc tội nên chỉ đành nói: “Tôi chỉ là một bảo vệ, tôi...”
“Tôi nói cậu nghe, không cần lịch sự với cậu ta, đồ thần kinh.”, nhìn bộ dạng của chị Phượng vô cùng tức giận. Chị ta chỉ vào Đinh Dũng mắng nhiếc: “Vừa nãy cậu ta nói với tôi muốn vay 1 tỷ tệ, cậu nói xem có phải thần kinh không?!”
“Hả?! 1 tỷ?!”, lúc này bảo vệ cũng rất ngạc nhiên.
“Hứ, nếu như cậu ta có thể vay được 1 tỷ, tôi là tỷ phú số một thế giới rồi, cũng không nhìn lại bản thân xem ra sao”, chị Phượng làm mặt khinh miệt lườm anh: “Mặt mũi lấm lem còn muốn vay tiền, tôi khuyên cậu đi bán thận đi còn đáng tiền đấy!”
Lúc đầu Đinh Dũng còn không giận mà chỉ hơi phiền vì phải phí lời với bọn họ mà thôi, nhưng bây giờ anh thực sự không nghe nổi những lời chị Phượng này nói rồi. Anh hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: “Đi gọi giám đốc của các người, hôm nay tôi phải xem xem, tôi có thể vay được 1 tỷ không!”
“1 tỷ, cậu tưởng là 1 đồng chắc! Nếu như cậu vay được 1 tỷ, tôi quỳ xuống gọi cậu là ông, hơn nữa còn bò từ ngoài cửa ra!”, chị Phượng khinh người ra mặt, loại người này chị ta gặp nhiều rồi, xuống ngày nghĩ ngân hàng ngu cho họ vay tiền, không nhìn lại bản thân là cái thứ gì, cả người không quá ba trăm đồng, bảo ngân hàng cho vay 1 tỷ, nằm mơ đi!”
“Chuyện gì vậy?”, lúc này, cô gái được gọi là Tiểu Khê đi tới, bên cạnh cô là một người đàn ông mặc sơ mi trắng khoảng hơn 30 tuổi.
Lời này do người đàn ông áo sơ mi hỏi, Tiểu Khê đúng bên cạnh cũng ngân ngơ. Vừa nãy là cô tiếp Đinh Dũng, nghĩ tới việc chị Phượng tức giận như vậy, trong lòng cô không khỏi sợ hãi, cô thực sự hối hận vì để chị Phượng tiếp Đinh Dũng.
“Giám đốc, sao giám đốc lại tới đây!”, thấy người đàn ông áo trắng tới, chị Phượng ngay lập tức đổi thái độ.
“Sao, tôi đến đây còn phải thông báo với chị sao?”, người đàn ông chau mày, anh ta rất không thích chị Phượng nhưng vì chị ta là nhân viên lâu năm lại có người nhà làm ở trụ sở nên anh mới không dám động tới.
“Không cần, không cần, đương nhiên không cần rồi!”, nghe giám đốc nói, chị Phượng vội vàng xua tay rồi chỉ vào Đinh Dũng nói: “Cậu ta tới chỗ chúng ta đòi gặp giám đốc bằng được! Tôi nghĩ giám đốc bận trăm công nghìn việc, bận như vậy làm gì rảnh mà gặp cậu ta nên mới ngăn lại”.
“Tìm tôi có chuyện?”, người đàn ông nói vậy là đang hỏi chị Phượng, cũng là hỏi Đinh Dũng.
Anh ta là giám đốc phòng giao dịch của trụ sở, bình thường người muốn gặp anh ta nhiều vô kể, nhưng muốn gặp cũng phải xem là chuyện gì, ai muốn gặp, có đủ tư cách không.
Đi từ tầng trên xuống, anh ta đã chú ý tới Đinh Dũng, nhìn như người bán hàng, biết chắc chẳng phải người có thân phận gì, đương nhiên không cần coi trọng.
“Cậu ta muốn vay tiền!”, Đinh Dũng còn chưa lên tiếng, chị Phượng đã chỉ vào anh, nói.
Nghe chị Phượng nói, người đàn ông ngây ra rồi lại nhìn Đinh Dũng, Đinh Dũng cũng gật đầu, cười nói: “Anh chính là giám đốc ở đây?”
“Muốn vay tiến điền đơn xét duyệt là được rồi, tại sao phải tranh cãi?”, người đàn ông chỉ nhìn anh một cái, không trả lời anh mà lại nhìn chị Phượng lạnh lùng nói: “Như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của chúng ta, lẽ nào chị không biết?”
“Không phải, giám đốc không biết chứ, tên này bị thần kinh!”, chị Phượng nghe giám đốc nói sốt ruột nên chỉ vào Đinh Dũng, hét lên: “Tôi muốn làm cho cậu ta, nhưng cậu ta nói muốn vay 1 tỷ, vì vậy tôi mới...”
“Cái gì?! 1 tỷ?!”, nghe tới con số này, người đàn ông kinh ngạc, anh ta chau màu nhìn Đinh Dũng cười lạnh lùng: “Cậu à, không phải cậu đang đùa chứ, mọi người rất bận, không thể lãng phí thời gian như vậy được!”
“Mau nhìn đi, đó là ai, xinh đẹp quá!”, đúng lúc Đinh Dũng định lên tiếng thì bên ngoài có tiếng reo hò, một bóng hồng xinh đẹp bước vào trong ngân hàng.
“Anh Đinh!”, từ xa Kim Tư Kỳ đã nhìn thấy Đinh Dũng nên vội vàng vẫy tay.