Quay về thành phố đã là hơn hai giờ chiều.
Mặc dù cả hai người đều đói cồn cào nhưng mỗi người lại có tâm tư riêng.
Đinh Dũng nhận ra Kim Tư Kỳ có tâm sự nên anh cũng không để tâm đến cô nữa.
Thế nhưng Kim Tư Kỳ lại không làm theo những gì mà trước đó Đinh Dũng nói.
Cô cứ thế lái xe đi, theo như Kim Tư Kỳ nói thì chiếc xe này chính là quà mà Tống Long tặng cho Đinh Dũng.
Nếu như cô lái nó đi mà để Tống Long biết thì chắc chắn sẽ trách cô.
Cô không muốn phải giải thích nhiều với Tống Long.
Đinh Dũng chẳng còn cách nào khác nên đành lái xe về nơi mà trước đó anh gửi xe đạp.
Đinh Dũng bê xe đạp lên chiếc siêu xe rồi lái về toà nhà ở một tiểu khu mà nhà anh đang sống.
Trên đường có không ít người thấy cảnh này và không khỏi há miệng trầm trồ.
Có lẽ cả đời này bọn họ cũng không gặp được cảnh tượng thế này.
Một thanh niên giàu có lái chiếc xe xa xỉ và còn bỏ chiếc xe đạp tồi tàn vào trong đó.
Đinh Dũng chẳng thấy có gì là không ổn cả.
Chiếc xe đạp này là của anh.
Anh muốn bỏ nó ở đâu thì bỏ, nhưng sau khi lái xe về tiểu khu, anh liền phát hiện ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Mặc dù cả nhà Hàn Thành Sơn là nhánh không được coi trọng nhất trong nhà họ Hàn nhưng công ty Tú Thuỷ của Hàn Phương Nhiên trước đó cũng đã kiếm được ít tiền, khu bọn họ sinh sống cũng được coi là tiểu khu thuộc tầm trung rồi.
Kể cả là tiểu khu tầm trung thì sau khi Đinh Dũng lái chiếc siêu xe xa xỉ này vào, vẫn thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, thậm chí đến cả bảo vệ mở cửa cũng đi đi lại lại, ngó nghiêng.
“Cũng may chiếc xe này không phải là dòng Cabriolet”, Đinh Dũng bất lực lắc đầu.
Chiếc xe này quá nổi bật, không phải là phong cách mà anh ưa thích.
Sau khi Đinh Dũng lái xe vào tiểu khu, đợi đúng nửa tiếng đồng hồ, những người xung quanh mới tản đi.
Lúc này, anh mới thận trọng xuống xe, lôi chiếc xe đạp trên xe ô tô xuống rồi đẩy về phía dưới toà nhà.
Đinh Dũng không quan tâm.
Anh chỉ gật đầu rồi đưa mắt nhìn các loại xe bên trong sảnh triển lãm, hỏi: “Tôi muốn mua một chiếc xe đơn giản một chút, có xe nào có thể giới thiệu cho tôi không?”
“Cắt.
Xe đơn giản một chút thì rẻ hơn một chút thôi”, nữ nhân viên bán hàng trở mặt chỉ vào chiếc xe màu đen ở cách đó không xa, nói: “Chiếc xe này không tồi, giá trần là chín mươi tám nghìn tệ, thêm thuế rồi các khoản khác nữa thì rơi vào tầm hai trăm nghìn tệ, anh mua không?”
Nữ nhân viên này tỏ vẻ khó chịu.
Theo cô ta thấy thì một tên nhà quê ăn mặc như Đinh Dũng căn bản không thể nào mua nổi chiếc xe này.
Tới đây cũng chỉ là để ngó nghiêng, tới lúc đó vừa hỏi giá đã sợ.
Những người như vậy cô ta gặp nhiều rồi”.
.
Được tại { ТRUМTRUY EN.me }
“Mở cửa xe đi, tôi muốn thử một lát”, Đinh Dũng nhìn chiếc xe.
Mặc dù anh không thích dáng xe cho lắm nhưng cũng không mấy phô trương.
Có điều không biết lái thì sẽ thế nào.
Mặc dù anh muốn mua một chiếc xe bình dân nhưng cảm giác khi lái nhất định phải tốt, nếu không thì khi lái xe sẽ cảm thấy không thoải mái, không bằng đi xe đạp còn hơn.
“Rốt cục anh có mua không? Nếu như mua thì anh thử một tí xem, còn không mua thì đừng lãng phí thời gian của tôi”, nhân viên nữ tỏ vẻ bất bình, đôi mắt cô ta còn rõ cái vẻ coi thường.
Cô ta cao ngạo khiến Đinh Dũng thấy khó chịu.
Anh cau mày, lạnh lùng nói: “Không cho tôi thử thì sao tôi có thể quyết định được mua hay không?”.