Chàng Rể Trường Sinh

Chương 418: Dẫn cô ấy lại đây”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thầy ơi, cuối cùng em cũng tìm được thầy rồi”, thấy Đinh Dũng, Nguỵ Tiêu Tĩnh mừng ra mặt, vội đi tới.  

“Có việc gì vậy, em nói đi”, Đinh Dũng chỉ cần nhìn là biết Nguỵ Tiêu Tĩnh có việc cần nhờ. Trước kia anh giao cho Nguỵ Tiêu Tĩnh một quyển công pháp nhưng sau này vẫn không có thời gian đích thân chỉ bảo, không ngờ Nguỵ Tiêu Tĩnh chăm chỉ cố gắng, đã bước vào con đường tu luyện trong môi trường ít ỏi linh khí này rồi.  

“Một thiếu gia nhà họ Vương ở Đế Kinh hai ngày trước tới nhà em đòi cưới. Em căn bản không thích hắn, nhưng hai ngày trước nhà người ta đã nói rõ ràng nếu em không lấy hắn ta thì có nghĩa không nể mặt nhà họ Vương. Bọn họ sẽ bãi nhiệm chức vị của bố em”.  

Đinh Dũng nghe vậy mới hiểu rõ đầu đuôi. Chỉ là anh hiếu kỳ nhà họ Vương ở Đế Kinh rốt cục là gia tộc thế nào mà có thể bãi nhiệm chức vị của Nguỵ Kiến Quốc. Kể cả cấp trên của Nguỵ Kiến Quốc nếu không có lý do chính đáng cũng chưa chắc đã làm gì được ông ta kia mà.  

Đinh Dũng hứa sẽ giúp Nguỵ Tiêu Tĩnh nên cô bé mới yên tâm hơn phần nào. Sau đó, anh đưa Nguỵ Tiêu Tĩnh về, còn Thổ Bồi được sự cho phép của Đinh Dũng nên một mình về biệt thự số Một hiệu chữ Thiên ngồi bên cạnh bể nước linh. Cơ thể bằng máu của hắn không cần ăn uống, vả lại sau thời kỳ Trúc Cơ, hắn đã đạt đến Tịch Cốc, hiện giờ tu luyện là quan trọng nhất.  

Đáng tiếc cơ thể bằng máu của hắn và thiên địa tương khắc, linh khí sau khi vào cơ thể sẽ tản đi quá bán. Lượng linh khí có thể cung cấp cho hắn tu luyện quá ít. Chỉ có cách duy nhất tăng nhanh thực lực chính là uống máu. Đáng tiếc Đinh Dũng kè kè ở bên, lại không cho hắn làm vậy.   

Sau khi đưa Nguỵ Tiêu Tĩnh về, Đinh Dũng quay về biệt thự, gọi điện cho Kim Vô Đạo. Đã quyết định tới phủ đệ thì không cần phải do dự nữa. Có điều đồ ở đó quá nhiều, kể cả anh có túi đựng đồ thì cũng không đủ không gian để đựng, phải nhờ Kim Vô Đạo giúp.  

Điện thoại vừa kết nối đã nghe giọng Kim Vô Đạo: “Sư phụ?”  

“Sao nghe giọng con mệt mỏi vậy? Có việc gì sao? Hay bị thương rồi?”  

“Khụ khụ, không phải ạ.”  

“Không sao thì tốt. Hai ngày nay ta phải tới Đế Kinh một chuyến, dọn hết đồ trong phủ đệ ra. Con đi cùng ta nhé? Ngày kia con sắp xếp thêm người đi cùng ta nữa”, Đinh Dũng nói thẳng vấn đề.  

“Sư phụ, con sợ rằng hai ngày này khó mà đi cùng sư phụ được. Giang Nam sắp dị biến rồi. Mặc dù không bằng Bắc Cảnh nhưng sớm muộn cũng sẽ có chuyện. Vốn dĩ con đã cho người đi khống chế nhưng nào ngờ….Hai gia tộc quy ẩn ra mặt, thực lực của bọn họ lại mạnh, không những kiểm soát được gần một nửa Gigang Bắc mà còn làm hỏng nhiều kế hoạc của con, tăng nhanh tiến trình dị biến”, Kim Vô Đạo nói giọng nặng nề hơn, xem ra ông ta rất lo lắng.  

Kim Vô Đạo sợ rằng mình rời khỏi đây thì sẽ bị thôn tính thêm địa bàn. Ông ta quyết không thể để hai gia tộc kia lấn lướt được.  

Lúc này Đinh Dũng nghe vậy thì cua mày. Sau hồi trầm ngâm, Đinh Dũng mới nói: “Con yên tâm, ngày mai ta tới Giang Nam. Ta muốn xem xem là gia tộc thế nào mà dám đối đầu với Nam Hoàng”.  

Thực ra Đinh Dũng cũng đã lường trước được vấn đề. Giang Bắc có hai gia tộc cổ là Tần Thị và Yên Thị, vậy thì giang Nam chắc chắn cũng sẽ có những gia tộc như vậy tồn tại.  

Những gia tộc thế này không bao giờ ra mặt, nhưng lại nhằm lúc thế cục hỗn loạn xuất hiện, không màng sự sống chết của những bên khác mà chỉ muốn chiếm lợi ích cho mình. Nói ra thì quả thật đáng hận, nhưng người ta lại chẳng còn cách nào khác.  

Ngắt điện thoại, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu. Anh đứng trong khoảng sân ngước mắt lên trời. Xem ra việc dị biến sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người, tới lúc đó con đường tiến hoá bày ra trước mặt mọi người, thế đạo này chắc chắn rất hỗn loạn.  

Đinh Dũng quay về phòng, thấy Hàn Phương Nhiên đang một mình đọc sách.  

“Phương Nhiên, ngày mai anh phải tới Giang Nam, sau đó đi Đế Kinh một chuyến. Em có muốn đi cùng anh không?”  

“Anh tới những nơi đó làm gì?”  

“Một người bạn của anh ở Giang Nam cần tới Đế Kinh giải quyết chút chuyện. Anh cùng cậu ấy đi chuyến này.”  

“Dạo này phía tập đoàn nhiều việc, em không thể vắng mặt được. Nếu anh đã quyết định đi thì cẩn thận, đi sớm rồi về với em”.  

Đinh Dũng xích lại gần, cọ mũi vào mũi Hàn Phương Nhiên: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ về sớm mà”.  

Một đêm thổn thức, sáng hôm sau, Hàn Phương Nhiên suýt thì trễ giờ vì cả đêm quấn quýt với Đinh Dũng.  

Đinh Dũng một mình rời đi, anh để lại Thổ Bồi ở biệt thự Thanh Thành Sơn vì sợ gia đình Hàn Phương Nhiên gặp phải rắc rối gì trong thời gian anh đi vắng.  

Giang Bắc cách Nam Cảnh không quá xa. Đinh Dũng chỉ mất hơn một giờ đồng hồ đi máy bay là đã tới sân bay.  

Trước khi lên máy bay, Kim Vô Đạo gửi tin nhắn cho anh báo sẽ đón Đinh Dũng ở cửa ra.   

Vừa tới cửa ra đã nghe cả loạt âm thanh hỗn loạn. Tiếng súng nổ vang. Ngay trước mặt Đinh Dũng là một cô gái và một cậu thanh niên tay kéo va li di chuyển với vẻ mặt sợ hãi, chốc chốc lại nhìn trước ngó sau.  

Ngay sau đó, có một tên lao tới kéo phăng cô gái lại phía mình khiến cô ta buột tay khỏi va li. Cậu thanh niên không kịp phản ứng gì đã bị một tên khác lao lên đạp cho ngã dụi ra đất.  

Tên kéo cô gái chợt hô lên: “Thiếu gia, tiểu thư Đường Tuyết Doanh an toàn rồi”.  

Nghe vậy, một tên dẫn theo hai người ở phía xa nhoẻn miệng cười tôi độc: “Dẫn cô ấy lại đây”.  

Lúc này, cô gái vùng vằng muốn thoát khỏi tay tên kia nhưng dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể làm gì hơn. Cứ thế bị tên này lôi đi xềnh xệch.  

Đinh Dũng thấy bộ dạng đáng thương của cô gái liền vung tay, lao thật nhanh về phía trước chỉ để lại tàn ảnh trong không gian. Giây phút sau đó, tên kia ngã dụi ra đất, Đinh Dũng được đà kéo Đường Tuyết Doanh về phía sau mình.  

Đường Long thấy em gái mình như vậy thì nhanh chóng vực dậy, tung một đòn vào trúng bụng tên vừa đạp mình khiến hắn bay ra khỏi đó. Thế rồi cậu ta lao như bay về phía Đường Tuyết Doanh cuống quýt hỏi: “Em không sao chứ?”  

“Em không sao. Không biết tiếng súng phát ra từ đâu. Liễu Nhậm nhất nhất cho người đến lôi em về nhà họ Liễu, hắn lấy lý do bảo vệ sự an toàn cho em. Giờ chúng ta phải làm sao đây?”