Chàng Rể Trường Sinh

Chương 414: “Yêu tộc?”,




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Linh lực trong cơ thể di chuyển, thâm nhập vào cơ thể hai người này khiến bọn họ tạm thời bị phong toả năm giác quan, do vậy mới khiến bọn họ bớt đau đớn hơn.  

Âm thanh này kéo dài khoảng nửa khắc mới ngừng. Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, nhanh chóng ngồi khoanh chân trên mặt đất, điều tiết hơi thở.  

Thổ Bồi lúc này cũng lựa chọn như Đinh Dũng. Tu vi của hắn không bằng Đinh Dũng mà lúc này còn phải bảo vệ hai thành viên của Thiết Phù Đồ nên đương nhiên rất khó làm được chu toàn. Hắn đã hao tổn không ít thực lực và còn bị thương nhẹ.  

“Mắt của tôi, tai của tôi”, Thiết Vô Cực đan tay vào sau đầu, kêu lên thảm thiết.  

Trần Khả Hân loạng choạng dựa vào vách động. Trước mắt cô ta một màu u tối, cô ta không thể nghe thấy gì nên rất khó chịu với cảm giác hiện giờ.  

Advertisement

Hai thành viên Thiết Phù Đồ còn thảm hơn. Vì tu vi của Thổ Bồi căn bản không đủ để bảo vệ bọn họ nên bọn họ bị thương nặng hơn. Mãi sau khi âm thanh kia dứt, cả hai người ngã vật ra đất, hôn mê bất tỉnh.  

Mười mấy phút sau, Đinh Dũng hít sâu, đứng dậy. Anh nhìn Thiết Vô Cực đang thở hổn hển và Trần Khả Hân đang loạng choạng thì mới nhớ ra anh đã quên mất cả hai người này.  

Trước đó Đinh Dũng dùng linh lực phong toả năm giác quan nhận thức của bọn họ nên hai người này chắc chắn đã trở thành người mù và điếc. Đinh Dũng ho hắng một hồi, vội đỡ Thiết Vô Cực lại, điểm vào trán ông ta.  

Advertisement

Linh lực phong toả năm giác quan nhận thức của Thiết Vô Cực đã tản đi. Thiết Vô Cực lập tức cảm nhận được cơn đau tê tái ập đến nhưng ông ta cũng cảm thấy kì lạ vì nghe được giọng nói của Đinh Dũng: “Đừng cử động, tôi có cách khiến ông hồi phục”.  

Nghe vậy, Thiết Vô Cực trấn tĩnh lại, nắm lấy cánh tay Đinh Dũng: “Cậu nói thật sao?”  

“Đương nhiên rồi, giờ ông mở mắt ra nhìn xem”, Đinh Dũng ho hắng, cố bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.  

Thiết Vô Cực từ từ mở mắt, ánh sáng vàng nhạt hiện lên trong tầm mắt ông ta. Thiết Vô Cực lúc này mới thở phào: “Tôi, tôi còn cho rằng tai tôi bị điếc rồi”.  

“Vừa rồi là âm thanh gì vậy?”, lúc này, Thổ Bồi mới đứng dậy, hỏi với giọng khó hiểu.  

Đinh Dũng vừa giúp Trần Khả Hân giải phong toả huyệt vị, nghe vậy thì nghiêm mặt lại. Người khác có lẽ không biết âm thanh này là gì nhưng anh thì rõ hơn ai hết. Đinh Dũng thở dài: “Nó quả nhiên chưa chết”.  

Có lúc Đinh Dũng còn ngưỡng mộ những Hồng Hoang Di Chủng như con Thanh Xà kia bởi tuổi thọ của chúng dài vô tận, vả lại không cần cố gắng tu luyện cũng có thể đạt được thành tựu tối cao. Giống như con thanh xà kia, chỉ cần nó có thể thuận lợi mà lớn lên thì gần như chí ít có thể đạt được cảnh giới Siêu Phàm, cũng là Bán Thánh cảnh giới ở thời cổ.  

Cũng chỉ có võ sĩ cảnh giới Thánh thực thụ thì mới có thể miễn cưỡng đối phó lại được với chúng. Nhưng cũng chỉ có thể phong ấn chứ không thể tiêu diệt, vì cảnh giới Thánh mặc dù mạnh nhưng không thể so với Hồng Hoang Di Chủng được. Sức công phá không đủ, khó có thể ra đòn tấn công mang tính huỷ diệt với chúng.  

“Vào trong xem xem”, Đinh Dũng nhìn vào bên trong hang động, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm trọng.  

Lúc này, Trần Khả Hân mãi mới hồi phục lại được một ít. Cô ta nhìn theo bóng hình Đinh Dũng, thầm nói: “Cảm ơn anh lại cứu tôi một lần nữa”.  

Thấy vậy Thiết Vô Cực vội đánh thức hai thành viên của Thiết Phù Đồ, sau đó nhanh chóng đi theo. Ông ta phải tiến lên, cho dù Thiết Linh Long chết rồi thì ông ta cũng phải thấy cái xác.  

Trước khi chưa có chứng cứ, cho dù thế nào ông ta cũng không tin.  

Chẳng bao lâu, cả đoàn sáu người đã vào tới trước hang. Khi Đinh Dũng thấy con Huyền Thanh Xà đang nằm đó, anh không khỏi cau mày. Anh nhìn chăm chú vào phần u cục trên đầu con rắn mà kinh ngạc: “Hoá Rồng?”  

Cho dù thế nào thì Đinh Dũng cũng không thể ngờ nổi đến cả con Huyền Thanh Xà này cũng có thể bước vào con đường tiến hoá. Nếu không phải có khả năng tiến hoá thì sao có có thể xuất hiện khuynh hướng tiến hoá như vậy.   

Nên biết rằng Huyền Thanh Xà là Hồng Hoang Di Chủng, trong cơ thể nó mang huyết mạch của Cổ Thần Ma Đằng Xà thời thượng cổ.  

Còn Đằng Xà chính là loại Thần Ma với sức mạnh không kém gì rồng. Đời sau của nó tiến hoá thế nào thì cũng phải có hình thái giống tổ tông là Đằng Xà mới phải. Nhưng hiện giờ con Huyền Thanh Xà này lại xuất hiện đặc trưng của rồng.   

Điều này có thể thấy rằng nó và những loài động vật tiến hoá khác đều giống nhau.  

Mọi thứ xuất hiện rất nhanh chóng trong đầu Đinh Dũng. Anh cũng phát hiện ra bóng người đang xoã tóc bên cạnh con rắn.  

“Yêu tộc?”, Đinh Dũng cau mày.  

Yêu tộc có thể tiến hoá thì chí ít phải đạt cảnh giới thoát tục. Nhưng hiện giờ anh lại không cảm nhật được uy thế đó trên người người đàn ông kia. Còn trên người ông ta lúc này lại tràn đầy yêu khí.  

“Tộc trưởng?”, đúng lúc này, Thiết Vô Cực thấy người đàn ông kia thì nhảy bổ vào.  

Nghe giọng Thiết Vô Cực, bóng người xoã tóc chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt mang theo ánh sáng dị thường. Ông ta cau mày, vô thức hỏi: “Vô Cực?”  

“Tộc trưởng, cuối cùng tôi cũng tìm được ông rồi”, Thiết Vô Cực mang theo vẻ kích động. Ông ta sải bước về phía Thiết Linh Long.  

Ông ta chắc chắn người đàn ông trước mặt chính là Thiết Linh Long, tộc trưởng kì tài mà gia tộc nhà họ Thiết tìm kiếm vất vả bao nhiêu năm nay. Thế nhưng ông ta còn chưa đi được hai bước thì con Huyền Thanh Xà ở phía xa đột nhiên mở trừng mắt.  

Con mắt to lồ lộ nhìn chằm chằm vào Thiết Vô Cực. Nó ngẩng đầu rất nhanh, há mồm thật to toan nuốt chửng Thiết Vô Cực.  

“Người này không được giết”, thấy vậy, Thiết Vô Cực co đồng tử. Ông ta đứng phắt dậy.