Chàng Rể Trường Sinh

Chương 410: “Hai người còn không định ra tay sao?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khốn nạn”, người đàn ông mặc đồ lam bay ra khỏi chỗ thì lập tức đứng dậy lại, xông vào bóng đen kia.  

Đương nhiên ông ta cũng không ngờ nghệch mà tay không bắt giặc nên rút ngay ra cây kiếm ngắn với lưỡi răng cưa trong túi đựng đồ dắt ở lưng. Cây kiếm này màu đen tuyền, dùng trong hang động này chẳng khác gì được giấu đi, chỉ có ánh đèn chiếu vào thì may ra mới lấp loáng hình bóng.  

Roẹt! Tốc độ của người đàn ông rất nhanh, lưỡi kiếm rạch trong không gian, còn bóng đen kia chuồn sang một góc khác, phát ra những âm thanh kêu la thảm thiết.  

Nghe vậy, người đàn ông mặc đồ lam cau mày, vội nhìn về phía thanh kiếm sắc lẹm kia. Chỉ thấy trên lưỡi kiếm kia nhuốm thêm máu màu xanh lục khác thường. Chỉ cần là vị trí nhuốm máu thì như bị ăn mòn, bốc ra khói trắng, còn trên lưỡi kiếm loang lổ đủ màu.  

“Thứ quái gì vậy?”, thấy cảnh này, người đàn ông mặc đồ lam không khỏi thảng thốt.  

Thanh kiếm này chính là bảo vật của gia tộc ông ta, lần này ông ta dùng nó chỉ vì vào đỉnh Lạc Hà này. Hiện giờ nó đã hỏng rồi, gia tộc nhất định sẽ trừng phạt ông ta. Người đàn ông mặc đồ lam có phần đau đầu, ông ta nghiến răng nhìn bóng hình đen kia mà tức tối mắng chửi.   

Nếu như ông ta không lấy ra thứ đồ gì có ích thì lần này nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc và sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt mọi người.  

Nói thì lâu nhưng mọi chuyện lại xảy ra rất nhanh. Bóng đen kia rít lên, có điều không lao về phía người đàn ông mặc đồ lam mà bổ nhào vào đám người. Nó gần như cũng biết bản thân không phải là đối thủ của người đàn ông mặc đồ lam nên mới lựa chọn đấu chọi với kẻ yếu hơn.  

Đinh Dũng đứng trong đám người, đôi mắt anh như vì sao xa xăm vì có linh lực trong đôi mắt. Người ngoài thấy hang động này tối thui nhưng trong đôi mắt anh chỉ là hơi tối một chút mà thôi.  

Lúc này, anh nhìn chằm chằm vào bóng đen kia với vẻ mặt nghiêm túc. Còn Thổ Bồi ở bên lên tiếng: “Chủ tử, đó là thứ gì vậy? Dơi sao?”  

“Đỉnh Lạc Hà mới dị biến chưa được bao lâu, sao lại có động vật dị biến nhanh như vậy?”, Đinh Dũng cau mày nói với với Thổ Bồi: “Bên trong hang động này có Cổ Quái, cần cẩn thận”.  

Đúng lúc này, trong đám người vang lên tiếng thét. Bóng đen kia đáp xuống đầu một người đàn ông, vùi đầu vào trong cổ áo người này. Sau đó tiếng thét vang vọng khắp hang động, cơ thể người kia co rúm lại, hoá thành cái xác cứng đơ.  

“Hắn, hắn chết rồi”.  

“Ma, ở đây có ma”.  

Bóng đen kia lại lần nữa ẩn trong màn đêm, còn cái xác ngã vào một người ở bên. Bộ dạng kì dị đó đột nhiên khiến tên kia sợ hãi la hét thất thanh.  

“Im miệng cho tôi, bình tĩnh lại”, Thiết Vô Cực cảnh giác nhìn xung quanh, ông ta hét lên, chỉ về phía trước: “Tất cả mọi người đứng vây lại với nhau, giơ hết đèn điện thoại và đuốc lên, giúp Bách Lí tiền bối chiếu sáng”.  

Nghe lệnh, tất cả mọi người cùng nhau giơ tay. Tất cả đèn điện và đuốc đều được giơ lên.   

“Ở kia”, cũng không biết là ai hét lên, tất cả đều đưa mắt nhìn qua.  

Chỉ thấy trên vách tường phía trước có một con dơi màu đen to bằng cái chậu rửa mặt đang treo trên đó. Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào đám người phía dưới, trên cánh trái của nó có một vết thương.  

“Khả năng hồi phục mạnh quá”, Trần Khả Hân không khỏi trầm trồ.  

“Giết nó đã”, người đàn ông mặc đồ đen ngắt lời, sau đó vung kiếm.  

Trần Khả Hân và Tần Thiếu Phong không dám do dự, cứ thế xông lên. Có lẽ con dơi màu đen kia cảm nhận được có gì đó ngu hiểm nên giây phút người đàn ông mặc đồ lam xông lên, nó cứ thế vung cánh bổ nhào về đám người một lần nữa.  

Thấy cảnh này, cả toán người hỗn loạn, bỏ chạy tứ phía. Trong chốc lát, ánh lửa lịm dần, muốn giết nó cũng không hề dễ dàng nữa.  

“Hai người còn không định ra tay sao?”, người đàn ông mặc đồ lam mang theo vẻ phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng và Thổ Bồi.  

“Hai người đừng có đứng đấy mà xem trò nữa”.  

Tất cả mọi người lần lượt nhìn về phía Đinh Dũng, ý bảo Đinh Dũng đừng khoanh tay đứng nhìn nữa.  

Trên thực tế Đinh Dũng không ra tay là vì anh vẫn đang quan sát con dơi kia. Lúc này nghe mọi người nói vậy, anh mới nhìn sang Thổ Bồi.  

Thổ Bồi lập tức hiểu ý, đạp mạnh xuống đất, cả người bay vút lên cao, sau đó hắn đạp vào vai một người đàn ông trong đám người, vươn tay bóp về phía con dơi.  

Tóc độ của con dơi kia rất nhanh, nó gần như không nghờ nổi Thổ Bồi đột nhiên lại nhảy ra khỏi đám người nên lúc này điên cuồng lao vào Thổ Bồi, trong ánh mắt mang theo ánh nhìn hiểm ác.  

Cảnh này trông hết sức dị thường. Con dơi đen xì tự động bay vào bàn tay Thổ Bồi, giây phút sau đó, Thổ Bồi bóp chặt lấy nó.  

Con dơi kia cứ thế gặm rỉa bàn tay Thổ Bồi. Nó còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì nghe “rắc” một tiếng, con chim đã bị Thổ Bồi bóp gãy xương, phun ra màu máu xanh lục.  

Roẹt! Thổ Bồi quay lại đám người, thấy cảnh này, mọi người đều rời xa hắn ta, xung quanh Thổ Bồi là cả khoảng đất trống.  

Sau khi lấy con dơi từ tay Thổ Bồi, Đinh Dũng vô tình ấn vào bụng nó khiến phần bụng trượt lên một vật thể hình tròn cứng ngắc.  

“Hoá ra là có yêu đan”, Đinh Dũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh rút vỏ kiếm đen ra, rạch bụng con dơi và lấy ra vật thể kia.  

Một vật thể hình tròn màu đen to bằng đầu ngón tay được lấy ra. Anh thận trọng đặt nó vào hộp ngọc rồi cất yêu đan đi.  

Nếu như trước đây thì Đinh Dũng sẽ không nhìn yêu đan này lâu làm gì, nhưng với thế đạo hiện giờ, một yêu đan như thế này xuất hiện lại vô cùng hiếm có.  

“Các người lấy gì ra vậy?”, đúng lúc này, người đàn ông mặc đồ đen đi tới, cau mày nói.