Khu Cửu Vân, chỉ cần nghe là đã thấy có ý thơ rồi. Thế nhưng sau khi tài xế dừng ở một tiểu khu tồi tàn, Đinh Dũng lại cảm thấy sững sờ.
Nơi này quả ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh vốn tưởng rằng chồng một nữ tiến sĩ thế này, gia đình không phải giàu có thì cũng không đến nỗi nào mới phải. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Khu tồi tàn này cũng phải xây được mười mấy năm rồi, khắp nơi hoang tàn. Toà nhà chỉ cao chừng bốn tầng nhưng trông lại như lung lay sắp đổ.
“Trông có vẻ tồi tàn phải không?”, Trần Hiểu Vân cảm nhận được sự thay đổi trên nét mặt Đinh Dũng nên cười trừ.
Cho dù là ai, lấy phải một người chồng thế này, nói ra đương nhiên sẽ chẳng thể tự hào nổi. Chỉ là Trần Hiểu Vân hiện giờ không quan tâm tới những thứ này nữa. Cô chỉ muốn đón con gái về, cùng con sống những năm tháng bình yên mà thôi.
Advertisement
Hai người đi lòng vòng một hồi thì đến được khu dân cư ở tít sâu bên trong. Lúc này có vài phụ nữ trung tuổi đang chỉ chỏ nói chuyện.
Thấy Trần Hiểu Vân, một người phụ nữ trong số đó thay đổi nét mặt, vội chỉ vào Trần Hiểu Vân. Những người khác cũng im bặt theo.
Thấy cảnh này, Trần Hiểu Vân không khỏi cau mày. Cô ta vội dẫn Đinh Dũng lên tầng. Nhưng còn chưa tới tầng hai đã nghe tiếng mắng chửi: “Vương Tam, mày còn không trả tiền thì ông mày giết con gái mày đi”.
“Hàn Nguyên, anh thư thư cho tôi hai ngày nữa. Sau hai ngày tôi nhất định sẽ trả đủ”.
Advertisement
“Hai ngày? Ông mày cho mày mấy cái hai ngày rồi? Mẹ kiếp, hôm nay còn không nôn tiền ra thì ông mày lôi con gái mày đi gạt nợ”, sau tiếng mắng chửi là tiếng khóc thất thanh của một cô bé.
Trần Hiểu Vân lập tức lao ngay lên tầng. Cô đạp cửa, chỉ vào người đàn ông đang ôm đứa bé mà quát nạt: “Bỏ con tôi ra”.
“Các người là ai? Bỏ con gái tôi ra, nếu không tôi báo cảnh sát”, Trần Hiểu Vân nhìn những người trong phòng với ánh mắt phẫn nộ.
Trong phòng lúc này có sáu gã đàn ông. Trong đó một người đang bị ấn trên sofa, đầu tóc rối như tơ vò, hắn ta chính là chồng cũ của Trần Hiểu Vân.
Thấy Trần Hiểu Vân, năm gã đến đòi nợi chợt sững người, tên cầm đầu là một gã đàn ông trung tuổi. Ông ta thấy Trần Hiểu Vân xuất hiện thì vô thức hỏi lại: “Nó là con gái cô?”
“Được lắm, Vương Tam, mày được lắm. Có cô vợ đẹp đấy”, rất nhanh, gã đàn ông trung tuổi tai to mặt lớn phản ứng lại. Gã ta chỉ vào Vương Tam đang bị ấn trên sofa mà nạt: “Lập tức nôn tiền ra cho tao, nếu không thì đừng trách tao lật mặt, hoặc là…lấy con gái mày và vợ mày gạt nợ đi”.
Trần Hiểu Vân nghe vậy thì run người. Cô ta nắm chặt tay chỉ vào Vương Tam: “Vương Tam, anh xem việc tốt mà anh làm đấy”.
“Tôi đã li hôn với anh ta rồi. Việc của anh ta không liên quan gì đến tôi. Các người lập tức thả con tôi ra, nếu không tôi báo cảnh sát”, nói rồi, Trần Hiểu Vân lập tức lao lên định giằng con gái về.
Đáng tiếc, một mình cô ta với sức mọn đâu thể là đối thủ của đám đàn ông này. Cô ta còn chưa giằng nổi con về đã bị đối phương kéo về phía mình.
“Hiểu Vân, em cho anh mượn ít tiền trả cho anh Hàn. Sau này anh nhất định sẽ trả cho em”, thấy Trần Hiểu Vân, Vương Tam mừng quýnh, hắn vội chỉ vào cô ta mà nói: “Anh Hàn, cô ta có tiền, mọi người tìm cô ta mà đòi”.
Mấy người phía Hàn Nguyên không quan tâm nhiều, bọn họ chỉ cần tiền. Cho dù Vương Tam và Trần Hiểu Vân li hôn hay chưa thì bọn họ cũng chẳng quan tâm.
“Tao không quan tâm hai đứa chúng mày ai nôn tiền ra, nhưng trong vòng ba phút phải giao tiền ra cho tao, nếu không tao đưa con nhóc này đi”, Hàn Nguyên tức tối nhìn Vương Tam và Trần Hiểu Vân, lạnh giọng nói: “Tuổi thì còn nhỏ nhưng trông cũng ra dáng lắm, bán đi được khối tiền”.
“Đừng đụng vào con gái tôi, tôi liều mạng với các người”, Trần Hiểu Vân điên cuồng gào thét.
“Hắn nợ các người bao nhiêu”, Trần Hiểu Vân dù tức tối nhưng vẫn phải yếu lòng.
Hiện giờ con gái cô ta đang trong tay đối phương, cô ta không dám manh động. Nếu dùng tiền có thể giải quyết thì cho bọn họ cũng chẳng sao.
Đinh Dũng đứng bên ngoài cửa không vào. Đây là việc gia đình bọn họ, nói thật thì anh cũng không tiện xuất hiện, có điều anh đã đồng ý với Trần Hiểu Vân giúp cô ta nên nếu cần thiết, Đinh Dũng cũng không ngại ra tay.
Lúc này, nghe Trần Hiểu Vân nói vậy, Hàn Nguyên đắc ý ra mặt. Hắn ta nhướng mày, nói: “Tổng cộng ba triệu tệ, giao tiền ra thì tao lập tức thả con gái mày”.
Trần Hiểu Vân nghe con số thì thẫn thờ. Ba triệu nhân dân tệ! Cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! Những năm tháng này cô ta bị chôn vùi tuổi trẻ ở nơi địa lao, một cắc cũng chẳng có, lấy đâu ra tiền tích luỹ.
“Cái gì? Ba triệu tệ? Tôi nợ các ông nhiều như vậy từ bao giờ? Rõ ràng tôi chỉ nợ các ông năm trăm nghìn tệ”, Vương Tam cũng giật mình thét lên.
“Tôi không có nhiều tiền vậy đâu”, Trần Hiểu Vân mặt mày khó coi, rút điện thoại từ trong túi ra: “Số tiền anh ta nợ, các người tìm anh ta. Mẹ con tôi chẳng liên quan gì hết, nếu các người không thả người thì tôi báo cảnh sát”.
“Lấy ngay điện thoại từ tay cô ta lại”, thấy cảnh này, Hàn Nguyên lập tức liếc mắt với đàn em.
Một tên nhuộm tóc vàng hiểu ý, liền tiến tới giật lấy điện thoại trong tay Trần Hiểu Vân: “Con đ ĩ, còn muốn báo cảnh sát à?”
Vừa nói, hắn ta vừa giơ tay lên định đánh Trần Hiểu Vân thì Đinh Dũng lập tức có động tác chuẩn bị ra tay nhưng Hàn Nguyên ngăn lại trước: “Thằng khốn khiếp, đúng là hạng không biết thương hoa tiếc ngọc. Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà muốn đánh?”
“Cút đi”, Hàn Nguyên đạp cho tên đàn em một cái rồi cười gian giảo: “Hay là thế này, cô ở với tôi một đêm, tôi giảm cho cô mười nghìn tệ, như vậy chỉ cần một năm là trả sạch rồi. Giờ tôi thả con gái cô, thế nào?”
“Khốn nạn, ông nằm mơ đi”, Trần Hiểu Vân nhìn Hàn Nguyên mà nhổ nước bọt. Từ đầu tới cuối, Vương Tam không dám nói nửa lời. Hắn chỉ mong Trần Hiểu Vân bị Hàn Nguyên lôi đi, như vậy, món nợ của hắn cũng chẳng cần phải tính nữa.
Hàn Nguyên thấy thái độ đó của Trần Hiểu Vân thì tức tối ra mặt. Hắn ta bóp cằm Trần Hiểu Vân, đẩy cô về phía sofa.
“Ông đừng có lại đây”, Trần Hiểu Vân tái mặt, vùng vằng toan bỏ chạy nhưng cô ta căn bản không phải là đối thủ của Hàn Nguyên, vả lại đối phương còn có mấy tên đàn em trông như hổ đói thế kia, cô ta chưa đi được mấy bước đã bị xô hất trở lại.