Chàng Rể Trường Sinh

Chương 392: Này, anh đang làm gì đấy?”




Người đàn ông mặt sẹo giống như con khỉ chỉ còn da bọc xương, mới đầu, dựa vào con dao sắc lẹm thì còn có thể xoay chuyển địch lại đối phương nhưng chẳng mấy chốc thể lực cạn kiệt, hắn ta th ở dốc và bị hai tên kia ấn xuống đất.  

Lúc này, Đinh Dũng mới phát hiện ra con dao này đã đâm xuyên qua bàn tay người đàn ông mặt sẹo. Sau khi hắn ta bị bắt, người phụ nữ mặc đồ bảo hộ màu trắng mới tiêm thứ chất lỏng trong ống tiêm vào người hắn.   

“Lôi hắn vào phòng cách li”, sau khi tiêm xong, người phụ nữ kia mới dặn dò đôi câu rồi nhìn sang Đinh Dũng, ánh mắt mang theo cái nhìn khác thường. Có điều cô ta không quan tâm tới Đinh Dũng mà quay người đi về phía người đàn ông cùng làm với mình đã ngã ra đất mà hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”  

Đinh Dũng thấy hai người kia lôi người đàn ông mặt sẹo đi vào trong còn người phụ nữ mặc đồ bảo hộ màu trắng lại không để ý tới mình thì vô thức lắc đầu. Anh đi tới, nhìn người đàn ông bị thương mà nói: “Nếu không cầm máu thì không cứu được nữa”.  

Nghe vậy, người phụ nữ kia cau mày nhìn Đinh Dũng rồi mới hét lên vào bên trong: “Người đâu, Vương bị thương rồi”.  

Advertisement

“Có chuyện gì thế?”  

“Mau, mau đưa cậu ta tới phòng phẫu thuật”.  

Hai người chạy từ trong ra, thấy người đàn ông nằm trên đất máu me chảy ròng ròng, bọn họ tái mặt, vội kiêng hắn chạy đi.  

Không ai để ý tới Đinh Dũng, cả ba người khiêng người đàn ông lên cáng rồi vội vàng chạy vào trong.  

Advertisement

Đinh Dũng ho hắng một tiếng, thấy không ai để ý đến mình thì đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng anh dừng lại ở một giá sách.  

Một giá sách cao chừng bằng một người xếp đầy những tài liệu. Đinh Dũng đi tới không khỏi thầm nhủ: “Canh chừng ở đây đúng là quá đơn giản, lẽ nào bọn họ tự tin rằng những người bị nhốt ở đây không thể bỏ chạy?”  

Đinh Dũng nghĩ vậy cũng không phải vô lý. Anh bị người ta đưa tới nơi bí mật thế này mà vẫn có thể đi lại tự do như vậy kia mà.  

Trên giá sách bày đủ loại văn kiện giấy tờ, bên trong ghi toàn những con số và kí hiệu mà Đinh Dũng nhìn không hiểu, thế nhưng vẫn có một phần anh hiểu được. Hoá ra căn phòng thí nghiệm này không chỉ nghiên cứu nguyên nhân tiến hoá của dị nhân mà còn nghiên cứu làm thế nào để con người có thể tiến hoá. Nếu thật sự có thể nghiên cứu ra làm thế nào để người thường tiến hoá thì dị nhân sẽ không còn hiếm hoi nữa, thậm chí cả nước đều có thể là dị nhân.  

“Lẽ nào đất nước này muốn lấy kỹ thuật này để tạo ra dị nhân?”, Đinh Dũng cau mày, cất văn kiện đi nhưng lại cau mày thật sâu.  

Nếu thật sự như vậy thì thế giới này loạn rồi, thậm chí loạn tới mức anh không dám tưởng tượng. Một khi việc này thành sự thật thì Hoa Quốc nhất định có thể trở thành bá chủ trong thời gian ngắn.  

“Này, anh đang làm gì đấy?”, đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.  

Đinh Dũng vội đặt văn bản xuống, nhìn về phía phát ra giọng nói kia. Một người con gái mặc đồ bảo hộ trắng lọt vào mắt anh. Cô ta có khuôn mặt xinh đẹp, để mái tóc dài màu vàng ánh kim.  

“Không có gì”, Đinh Dũng ho hắng.  

Cô ta đi tới, cau mày nhìn Đinh Dũng một lượt, hỏi: “Anh là ai? Vào đây bằng cách nào?”  

Trên thực tế cũng không thể trách cô ta nghi ngờ vì mức độ bảo mật ở đây rất cao, lại thêm có cửa chống trộm, người thường tuyệt đối không thể lẻn vào đây.  

Nhưng bộ quần áo trên người Đinh Dũng và cả ngôn ngữ cử chỉ của anh không hề giống với những vật thí nghiệm ở đây khiến cô ta hoài nghi.  

Nghe vậy, Đinh Dũng xoa xoa cằm ái ngại. Cô ta chính là người duy nhất anh thấy vẫn còn chút tình người ở nơi này. “Phòng thí nghiệm của các cô đúng là bí mật”.  

“Anh lẻn vào đây à? Anh vào bằng cách nào?”, thấy xung quanh không có người, cô ta mới khẽ giọng nói.  

Khi nói những lời này, mặt cô ta thoáng qua vẻ kích động khiến Đinh Dũng cảm thấy khó hiểu.  

“Anh to gan thật đấy, dám lẻn vào đây”, cô ta nhìn Đinh Dũng chằm chằm, trong ánh mắt mang theo sự hoài nghi nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã gạt đi suy nghĩ của mình, kéo Đinh Dũng mà nói: “Đi theo tôi”.  

Nói rồi, cô ta cứ thế dẫn Đinh Dũng vào trong phòng thí nghiệm và tới một văn phòng.  

“Cô đã biết tôi lẻn vào đây sao không gọi người?”, đi vào phòng, Đinh Dũng sững người, hỏi lại với vẻ khó hiểu: “Cô không sợ tôi có âm mưu gì với cô hoặc đem thông tin ở đây loan ra ngoài sao?”  

Nghe vậy, cô gái kia hơi sững người nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Cô ta nhếch miệng, lắc đầu cười nói: “Nếu anh dám có mưu đồ gì với tôi thì tôi lập tức sẽ cho người bắt anh lại, có điều anh dám lẻn vào đây thì có lẽ không phải là người thường?”  

“Nói đi, anh lẻn vào đây rốt cục là muốn làm gì?”, mặc dù cô ta vẫn nghi ngờ nhưng sự thể hiện của Đinh Dũng lại khiến cô ta không tin vào phán đoán của mình.  

“Cô nhìn mấy cái phòng mà các cô gọi là thí nghiệm này xem, rốt cục đang làm thí nghiệm quái quỷ gì”, Đinh Dũng cười, đảo mắt nhìn văn phòng độc lập này. Anh biết nơi này rất bí mật nên mới ngồi xuống chiếc ghế sofa, thản nhiên nói: “Không ngờ các cô lại làm ra được những thực nghiệm thảm khốc thế này”.  

“Những chuyên gia như các cô xem ra chẳng ra làm sao, toàn là những người ra vẻ đạo mạo”, nói tới đây, Đinh Dũng ngừng lại xe phản ứng của cô ta.  

Trên thực tế anh cũng không ngờ sự việc lại tiến triển tới múc này, có điều cô ta đã hiểu nhầm thì tương kế không bằng tựu kế, vả lại anh thấy cô ta cũng có phần khác thường.  

Quả nhiên, nghe Đinh Dũng nói vậy, cô ta không những không tỏ vẻ châm chọc như những người khác mà lại thở dài, cau mày: “Tôi cũng biết thực nghiệm rất thảm khốc nhưng chẳng còn cách nào khác, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi”.  

“Nếu các các cô không muốn làm thì có thể không làm”, Đinh Dũng nhìn cô ta, “lẽ nào bọn họ còn kề dao vào cổ uy hiếp các cô?”  

“Sự thật cũng gần như vậy”, nào ngờ cô ta trầm giọng, cúi đầu thở dài: “Từ khi tôi bị bắt vào đây làm thực nghiệm đến giờ cũng đã hai năm rồi. Cuộc sống của tôi hai năm nay vẫn luôn loanh quanh ở đây. Tôi đã quên con gái mình trông thế nào rồi”.  

Nghe vậy, Đinh Dũng chợt sững người. cô ta cũng bị bắt vào đây?  

“Cô không phải là chuyên gia thực nghiệm sao? Cô cũng bị bắt vào sao?”, Đinh Dũng vô thức hỏi, không hề ý thức được câu hỏi của mình có phần không thoả đáng.  

“Ừm, hai năm trước tôi bị bắt vào đây, anh…”, cô gái gúi đầu, sau đó như cảm nhận được có gì đó không ổn, cô ta liền hỏi lại: “Tôi cũng? Anh là dị nhân bị bắt vào đây làm vật thí nghiệm?”