*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ân thiếu gia, nghe nói cậu đến để đối phó với tôi?”, Đinh Dũng nhếch miệng cười.
Khi anh nghe Trương Đình nói Ân thiếu gia đến là đã đoán ra Ân Oánh Li rồi. Lúc này sau khi xác nhận, trong lòng anh lại thoải mái hơn. Tên này trước đó đã tận mắt chứng kiến anh ra tay đánh bại Tần Thiếu Phong, cũng biết mối quan hệ của anh và các gia tộc lớn nên nhất định không thể dễ dàng bỏ qua cho anh được.
“Ân thiếu gia, chính là bọn họ, bọn họ không những bắt mẹ con em đợi lâu mà còn không thèm xin lỗi, nói hai mẹ con em không ra gì, không xứng để được xin lỗi”, Trương Đình chỉ vào Đinh Dũng, thêm mắm dặm muói.
Ban đầu Ân Oánh Li còn ngỡ ngàng nhưng sau khi định thần lại, hắn liền bật cười lạnh lùng với Đinh Dũng: “Đinh Dũng, không phải anh thấy đánh bại Tần Văn Minh thì cho rằng mình là thiên hạ vô địch chứ?”
“Núi cao còn có núi cao hơn”, Ân Oánh Li cười lạnh lùng: “Tôi khuyên anh đừng có đụng đến tôi, nếu không thì nhà họ Ân không dễ bắt nạt như nhà họ Tần Thị đâu, tới giờ mà còn chưa cho người đi dạy dỗ anh”.
Advertisement
“Thấy chú Ân đằng sau tôi chưa? Chú là một trong mười đại cao thủ của nhà họ Ân, không phải Tần Thiếu Phong có thể so sánh được đâu, tốt nhất lập tức xin lỗi Đình Đình, nếu không đừng trách tôi không nể tình”.
Chú Ân mà hắn nói tên là Ân Giao, lần này ông ta đi cùng để bảo vệ cho Ân Oánh Li. Nghe Ân Oánh Li nói vậy, Ân Giao tỏ vẻ mặt tôi độc. Nhưng kể cả là ông ta cũng không chắc có thể đối phó được với Đinh Dũng, huống hồ bên cạnh Đinh Dũng còn có một tên đeo mặt nạ quỷ với khí tức dị thường như thế kia.
“Thiếu gia, hay là…”, Ân Giao do dự, định khuyên Ân Oánh Li đừng vì một người con gái mà đắc tội với cao thủ nhưng ông ta còn chưa nói xong thì Ân Oánh Li đã đi lên trước, chắp tay nhìn Đinh Dũng cười lạnh lùng: “Tôi không biết anh đạt cảnh giới gì nhưng nếu đánh bại được Tần Thiếu Phong thì ít nhất cũng phải trên Võ Đạo Đại Sư, không biết anh dùng cách quái quỷ gì mà đạt được”, nói rồi, Ân Oánh Li đảo mắt, nói: “Anh có dám dùng thực lực Võ Sĩ đỉnh phong đấu với tôi không?”
Advertisement
“Nếu như đánh thắng tôi thì tôi có thể thả các người”, Ân Oánh Li như sợ Đinh Dũng không đồng ý nên mới nói thêm.
Cảnh giới của Đinh Dũng rất cao, hắn ta không phải đối thủ nhưng hắn tự tin nếu Đinh Dũng dùng thực lực Đỉnh Phong thì nhất định không phải đối thủ của hắn.
Ân Oánh Li là ai, đó là nguồn của nhà họ Ân bồi dưỡng ra, gốc rễ không biết thâm sâu hơn những người khác bao nhiêu lần. Nếu không phải thời cơ chưa đến và chưa lên Võ Đạo Đại Sư thì Đinh Dũng sao có thể lên mặt với hắn được.
“Không cần chủ tử ra tay, tôi xử lý hắn là được”, lúc này, Thổ Bồi đột nhiên đứng ra, hạ giọng nói với Đinh Dũng, sau đó lại nhìn sang Ân Oánh Li: “Tôi dùng thực lực võ sĩ Đỉnh Phong đấu với cậu”.
“Anh là ai?”, Ân Oánh Li cau mày, hắn ta muốn giết Đinh Dũng mà tên này lại ra mặt nên hắn bất giác cảnh giác hơn.
“Tôi là người tuỳ tùng của anh Đinh, thực lực của anh Đinh mạnh hơn tôi gấp trăm lần, nếu cậu đến tôi mà còn không đánh được thì đừng làm mất mặt mình ở đây nữa”, Thổ Bồi kiên nhẫn nói.
Vừa nói Thổ Bồi vừa cố gắng kiểm soát tu vi của mình và nén xuống trạng thái võ sĩ đỉnh phong. Nếu không phải đứng trước mặt nhiều người và Đinh Dũng trước đó đã dặn hắn không được giết người thì hắn đã cho tên này xong đời từ lâu rồi.
Sau khi cảm nhận được sự thay đổi của Thổ Bồi, Ân Oánh Li nhếch miệng, hắn không ngờ tên này lại dám hạ tu vi của mình như vậy.
“Hừ, đã muốn chết thì tao cho mày toại nguyện”, nghĩ vậy, Ân Oánh Li không do dự thêm nữa, cứ thế lao như mũi tên về phía trước.
Ân Oánh Li đột nhiên ra tay gần như không cho Thổ Bồi bất cứ cơ hội phản ứng, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Thổ Bồi đã nhanh chóng đạp mạnh xuống đất, thoắt ẩn thoắt hiện, lùi về sau.
Dựa vào sức mạnh chẳng đáng là bao của Ân Oánh Li đương nhiên không thể khiến Thổ Bồi chịu bất cứ thương tổn gì. Cơ thể Thổ Bồi dừng lại, sau đó hắn lại lao thật nhanh về phía trước, đánh thẳng vào ngực Ân Oánh Li, khiến tên này bay ngay ra ngoài.
Ọc! Máu tươi chảy ra ròng ròng, mặt Ân Oánh Li tái mét. Thấy Thổ Bồi lại xông lên lần nữa, hắn chợt hét lên: “Chú Ân, cứu cháu”.
Nghe tiếng kêu cứu của thiếu chủ, Ân Giao tái mặt, lập tức lao như mũi tên về phía trước.
Nhưng tốc độ của Thổ Bồi lại quá nhanh. Trước khi Ân Giao phản ứng, bàn tay hắn ta đã giáng một chưởng vào ngực Ân Oánh Li khiến hắn bay tiếp đi lần nữa.
Bịch! Ân Oánh Li ngã ra đất.
Mặc dù Thổ Bồi không dùng sức quá mạnh nhưng vẫn khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như muốn vỡ tung.
Giây phút sau đó, Ân Giao đứng chắn trước mặt Ân Oánh Li, mặt mày biến sắc nhìn Thổ Bồi: “Các hạ muốn đối đầu với nhà họ Ân sao?”
“Sao? Thua mà không phục à?”, Thổ Bồi cười lạnh lùng.
Ân Giao cũng tối sầm mặt, nhìn chằm chằm vào Thổ Bồi hồi lâu: “Cơ thể thiếu gia quý hơn ngàn vàng, không phải người mà loại phàm phu tục tử có thể đụng tới, nếu để gia chủ biết thì các người không yên đâu”.
Mặc dù trong lòng thầm nhận thua nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy, ông ta lại không dám cúi đầu.
Có điều, Ân Giao không ngờ rằng Thổ Bồi nghe vậy thì bật cười, không hề nể nang gì: “Đắc tội nhà họ Ân thì đã sao?”
“Đừng nói một nhà họ Ân, kể cả là đám gia tộc quy ẩn kia thấy tôi cũng phải cúi đầu”.
Người khác có thể không biết đến gia tộc quy ẩn nhưng Ân Giao là cao thủ, từng tiếp xúc với những nhân vật trong các gia tộc đó nên hiểu sức mạnh của họ ra sao.
Bình thường bọn họ tự nhốt mình trong núi, không ra ngoài, duy chỉ có trường hợp hi hữu mới sai người xuống núi thăm dò.
Đinh Dũng nhìn Thổ Bồi với vẻ mặt kì lạ, sau đó nghĩ về lai lịch của hắn xong thì cũng không cảm thấy khác thường nữa.