Đinh Dũng không quan tâm đ ến sự uy hiếp của Đường Khiết, hai tay anh giơ ra đếm liên tiếp vào người ông ta phong toả mạch nhâm đốc, sau đó thu toàn bộ ám khí trên người ông ta về.
Không có ám khí, lại không thể thi triển tu vi võ đạo, lúc này, một một kẻ bình thường cũng chẳng thể làm gì hơn, giao cho Trương Bồi Sơn trông coi có lẽ không vấn đề gì. Đợi sau khi ra khỏi núi Thiên Sơn, tìm Trần Khả Hân xử lý vấn đề này sau.
“Bọn họ thì sao?”, lúc này, Thổ Bồi chỉ vào mấy người Lý Phong đang chuẩn bị bỏ chạy: “Cứ vậy thả bọn họ đi sao?”
“Trói bọn họ lại”, Đinh Dũng nhướng mày, nhìn về phía Lý Phong và Lý Tiêu.
Những người khác Đinh Dũng không quan tâm nhưng hai tên này nhất định phải dạy dỗ lại, dám đụng vào Đinh Tuyết chính là chạm vào vảy ngược của Đinh Dũng. Cũng may Đinh Tuyết không việc gì, nếu không Đinh Dũng sẽ không ngại diệt cả nhà họ Lý.
Advertisement
“Được”, Thổ Bồi gật đầu, sau đó bắt lấy Lý Phong và Lý Tiêu, dùng dây thừng trói lại.
Chẳng mấy chốc, người của Trương Bồi Sơn đã đến, Đinh Dũng đích thân gọi điện thoại, người nhà họ Trương đương nhiên không dám chậm trễ, đợi sau khi giao cả ba người cho nhà họ Trương, Đinh Dũng mới nhìn sang Đinh Tuyết và Hàn Phương Nhiên, ánh mắt đầy lạnh lùng: “Lên xe, chúng ta xuất phát thôi”.
“Ừm”, Hàn Phương Nhiên và Đinh Dũng nhìn nhau không hỏi thêm gì.
Có Đinh Dũng ở đây, những việc này không cần bọn họ phải bận tâm, nghĩ vậy, hai người này không do dự gì thêm nữa, cứ thế quay người lên xe.
Advertisement
Vương Siêu đứng ở chỗ ban đầu, nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt băn khoăn. Trước đó Đinh Dũng nói muốn cậu ta đi theo người mặc đồ đen này. Đối phương còn chưa di chuyển, cậu ta cũng không dám đi đâu.
“Không phải lo”, Đinh Dũng thấy vậy thì khoát tay, sau đó liếc mắt sang Thổ Bồi.
Cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng, Thổ Bồi nhếch miệng, trong lòng thầm nghĩ: “Lão tổ tôi hơn nghìn năm nay chưa thu nhận đồ đệ vậy mà lại bảo tôi dạy một tên phàm phu tục tử này sao?”
“Chúng ta đi”, mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Thổ Bồi không dám nói ra, giờ hắn yếu hơn Đinh Dũng, nếu nói ra thì có trời mới biết cái tên hắc tinh này có ra tay với mình hay không.
Trước khi thực lực khôi phục, Thổ Bồi không muốn xảy ra mâu thuẫn với Đinh Dũng, dù sao thì đối phương không những có thực lực cao hơn mình mà còn nắm giữ linh hồn của mình trong tay, cho dù ở phương diện nào thì hắn cũng không thể phản kháng lại được.
Nghe Thổ Bồi nói vậy, Vương Siêu mới thở phào, lau đi mồ hôi trên trán. Nhìn Đinh Dũng và Thổ Bồi ngồi xuống, cậu ta mới rón rén ngồi cạnh Đinh Dũng.
“Cậu không sao chứ? Sao mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại vậy?”, thấy Vương Siêu người đầy mồ hôi, Đinh Tuyết hỏi với giọng quan tâm.
Nghe hai người kia nói thầm sau lưng, Đinh Dũng lắc đầu, giờ Đinh Tuyết đã lớn rồi, có bạn trai, anh đương nhiên không phản đối. Đinh Dũng cũng thấy cậu thanh niên này không phải là xấu nên mới không nói gì.
Núi Thiên Môn cách Kim Châu không xa lắm. Mặc dù những việc trước đó cũng đã làm chậm trễ thời gian nhưng Đinh Dũng lái xe rất nhanh nên chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Lúc này dưới chân núi đã có không ít người đợi ở đây, chốc chốc lại có thêm một hai người nhập nhóm, và đều là học sinh của học viện Kim Châu, một số học sinh còn có người nhà đi cùng.
Một nữ sinh với cái tên Đình Đình chốc chốc lại nhìn đồng hồ tỏ vẻ khó chịu: “Hướng dẫn viên cũng thật là, cứ bắt mình phải đợi bọn họ, lẽ nào bọn họ không đến thì chúng ta phải đợi cả ngày sao?
“Haiz, cũng chẳng trách được hướng dẫn viên, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách ai đó, trả lại vé tàu, tôi đoán cậu ta còn đang trên đường đi mà ôm ấp ai đó nữa?”
“Đúng vậy, giờ chỉ còn thiếu mỗi Đại Hoa Đán nữa thôi”.
Vừa nhắc tới Đinh Tuyết, mấy người tối sầm mặt lại, còn cô gái với cái tên Đình Đình nghe thấy mấy từ “đại hoa đán” thì mặt mày hằn học thấy rõ.
Mấy ngày trước, trong cuộc bình bầu chọn ra hoa khôi của tường, cô ta dược chọn là người xinh đẹp nhất lớp thế nhưng lại không được chọn vào bảng vàng, ngược lại, Đinh Tuyết người gầy như cây tre lại được chọn làm hoa khôi, và còn xếp thứ chín. Mỗi lần nghĩ tới Đinh Tuyết, Đình Đình lại nghiến răng: “Chắc chắn cô ta phẫu thuật thẩm mĩ rồi”.
Nghe Đình Đình nói vậy, mấy người ngồi cạnh xôn xao, một nữ sinh ngồi ngay đó mặt mày cổ quái nói: “Vậy mọi người nói xem cậu ta có tiền phẫu thuật thẩm mĩ như vậy mà sao bình thường lại tỏ ra tiết kiệm thế?”
“Ha ha, giả tạo cả thôi”, nghe vậy, có người châm chọc.
Đúng lúc này, một thanh niên đi tới, lập tức có không ít nữ sinh nở nụ cười ngọt ngào, xấu hổ, nói: “Em chào hướng dẫn viên ạ”.
Cậu thanh niên này trông chưa tới ba mươi tuổi, thân hình cao ráo, lại khí chất ngời ngời.
“Chúng em không đợi được nữa đâu anh hướng dẫn viên ơi”, thấy hướng dẫn viên đi tới, Đình Đình lập tức nói.
“Xem còn thiếu ai?”, cậu hướng dẫn viên kia nghe xong thì sững người một lát, cau mày, nói: “Vừa rồi tôi nhận được tin Ngải Mễ và Lý Tiêu gặp vấn đề trên đường, tạm thời không đến được”.
“Ngoài Đinh Tuyết và Vương Siêu thì những người khác đều đến rồi”, lúc này, Đình Đình lên tiếng: “Bọn họ thật quá đáng, để bao nhiêu người chúng ta phải đợi như vậy”.
Hướng dẫn viên nghe vậy thì gật đầu nói: “Bạn ấy và Vương Siêu có chút việc gấp nên đi xe riêng đến, có lẽ sẽ đến sớm thôi, Trương Đình, hay em gọi điện cho hai bạn ấy xem thế nào”.
Trương Đình vốn dĩ mặt mày đã tức tối sẵn, lúc này thấy hướng dẫn viên nhắc tới Đinh Tuyết thì càng bực bội hơn.
“Hừ, tôi nói từ trước cậu ta không phải người tốt rồi mà, còn đi dụ dỗ Vương Siêu, mấy ngày trước Vương Siêu còn tặng quà cho cậu ta, còn nộp cả phí sinh hoạt cho cậu ta đến mức một ngày ăn có mỗi một bữa cơm. Cậu ta không xứng để tôi gọi điện thoại”.
“Đúng vậy, nghe nói bố mẹ cô ta chết sớm, chỉ còn một tên anh trai ăn hại, còn đi ở rể nữa”, một cô gái mập mạp nở nụ cười gian giảo nói.
Đúng lúc này, ở phía xa vang lên tiếng động cơ, ngay sau đó, một chiếc xe màu đen đỗ ở chân núi.
Cũng coi như đến đúng giờ, Đinh Dũng nhìn thời gian, thở phào. Đinh Tuyết vừa dến đã tìm được đoàn của mình.
“Đinh Tuyết, cuối cùng cậu cũng đến rồi”, ở gần Đinh Dũng có vài cậu nam sinh thấy Đinh Tuyết thì lập tức đi tới đón.
Vừa thấy Vương Siêu đi cạnh Đinh Tuyết, bọn họ liền cau mày nhưng khi thấy Thổ Bồi, bọn họ lại tái mặt cả loạt.