Chàng Rể Trường Sinh

Chương 365: “Ngày mai anh chị sẽ đến đúng giờ”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mày ở đây đợi đã, đừng đi lại lung tung”, Đinh Dũng dẫn Cốc Thổ Phủ vào trong biệt thự số Một hiệu chữ Thiên, trước khi rời đi, anh còn dặn dò: “Nhớ không được giết người tuỳ tiện”.  

“Chủ tử yên tâm, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn ở đây”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Cốc Thổ Phủ vội bày ra bản mặt nịnh hót, chắp tay với Đinh Dũng.  

Thấy bộ dạng đó của Cốc Thổ Phủ, Đinh Dũng cau mày, nhưng không nói gì nhiều mà nhanh chóng rời đi, quay về nhà mình.  

Anh biết Cốc Thổ Phủ chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở yên đó, nhưng chỉ cần tên này không gây chuyện, không giết người ở biệt thự Thanh Thành Sơn là được. Với thực lực của hắn, chỉ cần không chủ động để lộ thân phận thì có lẽ sẽ không có ai ở Thanh Thành Sơn phát hiện ra.  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng lại yên tâm hơn.  

“Nghe nói hôm nay anh tới tham dự đại hội liên minh rồi?”, sau khi Đinh Dũng quay về, Hàn Phương Nhiên lập tức kéo anh vào trong phòng, hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng: “Hôm nay ông lại gọi điện cho em, ông nói với em rất nhiều…”  

Nói tới đây, Hàn Phương Nhiên do dự một lát, sắc mặt tỏ vẻ áy náy, định nói gì đó lại thôi.  

“Có phải nói anh quá ích kỷ phải không?”, Đinh Dũng cười nói, thực ra anh cũng đã đoán ra ý Hàn Tông Khôn gọi cho Hàn Phương Nhiên nói gì rồi.  

Nghe vậy, Hàn Phương Nhiên sững người, sau đó tỏ vẻ áy náy, nắm tay Đinh Dũng, nói: “Xin lỗi Đinh Dũng, em…”  

“Thực ra anh đã đoán được lâu rồi”, Hàn Phương Nhiên còn chưa lên tiếng thì Đinh Dũng đã vội che miệng cô lại, lắc đầu nói: “Đại hội liên minh lần này trông thì như chúng ta chiếm ưu thế nhưng trên thực tế em cứ nghĩ mà xem, nhà họ Tần Thị và nhà họ Yên là gia tộc thế nào? Bọn họ dù sao cũng là gia tộc lớn ở Giang Bắc, không phải thế lực mà nhà họ Hàn và nhà họ Trương có thể địch lại được. Anh làm vậy cũng là vì nghĩ cho nhà họ Hàn thôi”.  

“Mặc dù rủi ro và cơ hội song song tồn tại nhưng bố con nhà họ Trương trung thành với anh, còn nhà họ Hàn, ngoài Phương Nhiên em ra thì nào có ai làm gì cho anh? Cho nên…”, lần này đến lượt Hàn Phương Nhiên che miệng Đinh Dũng. Cô bặm môi lắc đầu nói: “Đinh Dũng, em tin vào lựa chọn của anh, vả lại trước đó…là em có lỗi với anh, em thay mặt cả nhà xin lỗi anh”.  

Nghe vậy, Đinh Dũng liền ôm Hàn Phương Nhiên vào lòng, khẽ giọng nói: “Thực ra đối với anh mà nói có em là đủ rồi”.  

“Em yên tâm, đợi em ngồi vào vị trí chủ tịch của tập đoàn, anh nhất định sẽ giúp em thúc đẩy tập đoàn phát triển”, Đinh Dũng ôm lấy Hàn Phương Nhiên mà tỉ tê.  

“Đây là anh nói đấy nhé” Hàn Phương Nhiên bĩu môi, khoé mắt vương thêm giọt nước mắt trực chờ rơi. Sau đó, cô đột nhiên cười nói: “Ông nội đã nói rồi, ông sẽ về nghỉ ngơi sớm thôi, tới úc đó vị trí chủ tịch sẽ giao cho em”.  

“Em nhất định sẽ cố gắng, khiến tập đoàn ngày càng phát triển”.  

Đinh Dũng sững người, không ngờ Hàn Tông Khôn lại nói ra suy nghĩ sớm vậy, thế rồi anh vô thức hỏi: “Thật sao? Ông đồng ý nhường vị trí cho em rồi?”  

Theo như thái độ trước kia của Hàn Tông Khôn thì ông ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, lẽ nào ông ta có vấn đề gì? Nếu không thì Hàn Tông Khôn sao có thể buông tay như vậy. Kể cả là lần trước, ông ta cũng chỉ nói Hàn Phương Nhiên có năng lực thì ông ta mới giao vị trí cho cô.  

“Em cũng không biết”, Hàn Phương Nhiên lắc đầu, vẻ mặt mang theo sự do dự phân vân.  

Trên thực tế cô cũng có đôi chút hoài nghi. Nếu như theo sự hiểu biết của cô về Hàn Tông Khôn thì chắc chắn xảy ra chuyện gì nên ông mới nói ra những lời thế này.  

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của Đinh Dũng vang lên.  

“Là Tiểu Tuyết gọi đến”, Đinh Dũng cầm điện thoại lên xem.  

Anh nghĩ lại thì thời gian này anh quả thực chưa quan tâm sát sao đến Tiểu Tuyết, lúc này Đinh Dũng không khỏi cảm thấy áy náy, còn Hàn Phương Nhiên đương nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của Đinh Dũng, cô vội nói: “Mấy ngày gần đây anh hơn bận, lâu rồi không đi thăm tiểu Tuyết, mau nghe đi”.  

Đinh Dũng gật đầu, hít vào một hơi thật sâu, bấm nghe.  

“Anh, anh làm gì thế?”, trong điện thoại vang lên giọng nói của tiểu Tuyết, giọng của cô rất nhẹ.  

Nghe giọng Đinh Tuyết, Đinh Dũng chợt cảm thấy ấm lòng, anh cười nói: “Anh không sao, anh ở nhà với chị dâu thôi”.  

“Tính thời gian thì hình như em sắp được nghỉ rồi nhỉ?”, Đinh Dũng chợt nghĩ.  

“Ừm, bọn em sắp nghỉ rồi, trường sắp tổ chức hoạt động ngoại khóa, em chuẩn bị tham gia, nói tới đây, Đinh Tuyết do dự một lúc rồi mới nói tiếp: “Hoạt động này có thể dẫn theo người nhà, em muốn hỏi xem anh và chị dâu có muốn đi cùng bọn em cho thư giãn không?”  

“Đi đâu em?”, vốn dĩ Đinh Dũng định từ chối vì anh đã đồng ý với Thiết Vô Cực ba ngày sau cùng tới đỉnh Lạc Hà nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Hàn Phương Nhiên đã lên tiếng trước: “Bao giờ tổ chức, chị và anh nhất định sẽ đi”.  

“Thật sao?”, giọng Đinh Tuyết mang theo vẻ ngạc nhiên, cô vội cười nói: “Sáng mai xuất phát, tới núi Thiên Môn ạ”.  

“Núi Thiên Môn cũng rất hay, là ngọn núi tình yêu trong truyền thuyết”, nghe Đinh Tuyết nói tới núi Thiên Sơn, Hàn Phương Nhiên liền đồng ý luôn: “Ngày mai anh chị sẽ đến đúng giờ”.  

“Vâng, vậy em đặt vé xe cho anh chị nhé”, hình như sợ Đinh Dũng từ chối, Đinh Tuyết không cho hai người cơ hội lên tiếng tiếp mà nói xong câu thì cúp máy: “Chị dâu, cứ vậy nhé, đặt muộn là không còn vé đâu ạ, mai gặp lại chị nhé”.  

Thấy Hàn Phương Nhiên tắt máy, Đinh Dũng mới cười khổ, hỏi: “Sao em lại đồng ý nhanh vậy, tập đoàn bận lắm mà?”  

“Haiz, tiểu Tuyết có mấy khi chủ động bảo vợ chồng mình đi cùng đâu, em là chị dâu sao có thể từ chối được”, Hàn Phương Nhiên lắc đầu, sau đó liếc nhìn Đinh Dũng, hỏi: “Có phải anh có việc gì không?”  

“Sau ba ngày nữa anh phải tới đỉnh Lạc Hà với quản gia nhà họ Thiết”, thấy Hàn Phương Nhiên hỏi, Đinh Dũng không có ý che giấu.  

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Đinh Dũng, vừa nghe Đinh Dũng nói tới đỉnh Lạc Hà, Hàn Phương Nhiên chợt thay đổi thái độ, vội hỏi: “Anh tới đỉnh Lạc Hà làm gì? Anh đã nghe tin tức chưa? Giờ đỉnh Lạc Hà đã có mấy người mất tích ở đó rồi”.