Chàng Rể Trường Sinh

Chương 364: “Còn tiến thêm một bước, ông mày lấy mạng mày”




“A!!!”, tiếng thét vang vọng, bóng hình kia đáp xuống cách Đinh Dũng không xa, là một nữ nhân giả trang nam nhân. Đinh Dũng và Cốc Thổ Phủ vô thức nhìn về phía người con gái này và lập tức nhận ra thân phận của cô ta.  

“Là cô?”, Đinh Dũng sững người, cô ta chính là người có được con dao ngắn của anh trong buổi đấu giá ban nãy.  

“Chạy đi đâu?”, đột nhiên, một tiếng thét vang lên từ phía sau, ngay sau đó, một gã đàn ông để râu quai nón lao đến, sau khi thấy Đinh Dũng và Cốc Thổ Phủ, gã này chợt sững sờ, rồi bật cười gian manh, ra giọng nạt nộ: “Tiểu tử, nhìn cái gì mà nhìn? Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”, Biết điều thì để lại bảo bối trên người, sau đó cút lại đây dập đầu ba cái thì tao tha cho mày một mạng”.  

Nghe gã đàn ông kia nói vậy, Đinh Dũng nhướng mày, nhìn cô gái đang giả trang thành nam kia rồi lại nhìn sang gã đàn ông mà hiểu ra mọi chuyện. Thế rồi, Đinh Dũng hỏi với giọng đầy hứng thú: “Mày muốn cướp của tao?”  

“Thừa lời, biết điều còn không mau cút lại đây dập đầu cho tao?”, gã đàn ông để râu quai nón bật cười lạnh lùng, vẻ mặt gian giảo nạt nộ.  

Advertisement

“Việc này chẳng liên quan gì đến anh ta, anh cần con dao này, tôi đưa cho anh là được”, đúng lúc này, cô gái giả trang thành nam nghiến răng, cứ thế đưa con dao trong tay cho gã đàn ông để râu quai nón, trong ánh mắt mang theo vẻ không nỡ: “Giờ anh có thể thả chúng tôi được chưa?”  

“Hừ, không để lại bảo bối mà đòi đi?”, nghe cô gái kia nói vậy, gã đàn ông để râu quai nón hắng giọng, mặt mày bất thiện đi tới phía Đinh Dũng: “Tiểu tử, không biết điều thì đừng trách ông đây không nương tình”.  

“Xin lỗi, xin lỗi, đều là do tôi hại anh”, thấy gã đàn ông râu quai nón cầm con dao hùng hổ đi tới phía Đinh Dũng, cô gái giả trang thành nam nghiến răng bặm môi, áy náy, cứ thế xin lỗi Đinh Dũng không ngừng.  

Thấy cảnh này, Đinh Dũng gật đầu cười bất lực. Cô gái này đúng là ngây thơ.  

Advertisement

“Cút đi”, đúng lúc này, Cốc Thổ Phủ đang quỳ trên đất chợt đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào gã râu quai nón đang lại gần mà gằn giọng: “Còn tiến thêm một bước, ông mày lấy mạng mày”.  

“Khốn nạn, thằng oắt con da còn đỏ hỏn mà đòi nói năng với ông mày vậy à, muốn chết phải không?”, nghe Cốc Thổ Phủ nói vậy, gã đàn ông râu quai nón tái mặt, lao như mũi tên về phía trước, cứ thế đạp vào bụng Cốc Thổ Phủ.  

Cốc Thổ Phủ mặt mày giảo hoạt thấy rõ. Tên Đinh Dũng trời đánh dày vò hắn đã đành, tên này cũng dám diễu võ dương oai trước mặt hắn. Hắn giơ tay lên bạt về phía tên kia.  

Gã đàn ông để râu quai nón cứ thế đạp thật mạnh vào bụng Cốc Thổ Phủ.  

“A!!! Cẩn thận”, cô gái giả trang kia thét lên nhưng đã muộn rồi, bàn chân gã râu quai nón kia đã đạp vào bụng Cốc Thổ Phủ.  

Thế nhưng điều khiến người ta bất ngờ đó là Cốc Thổ Phủ lại có thể địch lại cú đạp đó của gã mà không hề xê dịch, ngược lại, cái tát của hắn cứ thế bạt vào mặt gã đàn ông để râu quai nón.  

Chỉ nghe một âm thanh chát chúa vang lên, cái bạt của tên kia với lực đạo rất mạnh, cứ thế giáng vào lớp da thịt của gã đàn ông để râu quai nón khiến hắn bay ra khỏi đó.  

Hắn bị tát cho không còn ra hình người, mũi lõm vào trong, mặt bê bết máu, mới chỉ vài phút ngắn ngủi, gã đàn ông để râu quai nón đã im bặt không còn tiếng gào thét, gã cứ thế ngã ra đất mà dứt hơi thở.  

“Dám diễu võ dương oai trước mặt ông Cốc đây, đáng chết”, Cốc Thổ Phủ hắng giọng, mặt mày tôi độc thấy rõ.  

Thấy cảnh này, Đinh Dũng không lấy làm lạ. Cơ thể bằng máu của tên này vừa xuất thế đã có thực lực Trúc Cơ, đối phó với một tên đến Võ Đạo Đại Sư cũng không bằng thì chỉ cần một chiêu cũng có thể giế t chết.  

Lúc này nhìn bộ dạng tôi độc của Cốc Thổ Phủ, Đinh Dũng mới lạnh lùng nói: “Còn không quay lại?”  

“Sau này không được giết người tuỳ tiện”, Đinh Dũng cau mày lạnh lùng nói.  

Cốc Thổ Phủ mặt mày vốn còn giảo hoạt, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng, hắn liền nghiến răng rồi lập tức rụt cổ lại, vẻ mặt nịnh bợ, nói: “Chủ tử, chủ tử, tôi không phải là vì người cả sao, tên này dám bất kính với người, đáng chết thật mà”.  

“Sau này tôi sẽ nghe theo người, không giết người bừa bãi nữa”, nói tới đây, mặt Cốc Thổ Phủ tỏ ra nịnh nọt hơn ban nãy.  

Đinh Dũng ho hắng một tiếng, day day trán bất lực. Hắn ta rốt cục là ai mà có thể lật mặt nhanh hơn lật sách thế này không biết. Anh không biết phải dạy dỗ hắn thế nào nữa.  

Ở một bên, cô gái giả trang thành nam kia sợ hết hồn, mãi tới bây giờ mới phản ứng lại, thét lên chỉ vào Đinh Dũng: “Hắn, hắn giết người”.  

“Không giết gã ta thì chúng ta sẽ phải chết”, Đinh Dũng đi tới, lấy con dao trong tay gã đàn ông râu quai nón đã tắt thở rồi lại đi về phía cô gái, nói: “Cô cầm lấy, mau đi đi”.  

Cô gái kia bị Đinh Dũng doạ cho run người, thấy Đinh Dũng không có ác ý mới thận trọng nhận lấy con dao, nhìn Đinh Dũng thật lâu rồi chạy một mạch không quay đầu lại.  

Đợi cô ta rời đi, Đinh Dũng mới liếc sang nhìn Cốc Thổ Phủ, tháo lớp mặt nạ kim loại ra, đưa cho hắn, nói: “Đeo nó lên, tránh doạ người khác, còn cái xác này, mày xử lý đi”.  

“Vâng, chủ tử”, nghe vậy, Cốc Thổ Phủ lập tức gật đầu ngoan ngoãn.  

Đinh Dũng nói xong thì quay người đi về phía xa, vẻ mặt nịnh bợ của Cốc Thổ Phủ cũng dần biến mất, hắn nhìn theo bóng người Đinh Dũng mà sắc mạt càng giảo hoạt hơn, trong lòng hãy còn hằn học: “Rồi sẽ có một ngày, rồi sẽ có một ngày ông Cốc đây sẽ cho mày biết thế nào là tàn nhẫn. Rồi sẽ có một ngày, tao nhất định sẽ thoát khỏi sự ràng buộc này”.  

Đúng lúc này, Đinh Dũng chợt cau mày, quay đầu lại nhìn Cốc Thổ Phủ.  

Cốc Thổ Phủ hãy còn chìm trong suy nghĩ giết hại Đinh Dũng, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đó của Đinh Dũng, hắn thầm gào thét trong lòng, vội bày ra vẻ mặt nịnh bợ tiếp.  

“Tên này trời sinh tính phản bội, cũng may sức mạnh linh hồn của mình đủ mạnh”, Đinh Dũng lắc đầu, thu ánh mắt về.  

Tên Cốc Thổ Phủ tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện nghe theo mình. Nếu không phải sức mạnh linh hồn của Đinh Dũng đủ lớn mạnh và khiến cho hồn chú không bị mất tác dụng thì e rằng đã bị tên này làm phản hại chết rồi.  

Kể cả là Đinh Dũng thì cũng không ngờ tới cơ thể bằng máu của Cốc Thổ Phủ vừa ngưng tụ lại đã có được thực lực Trúc Cơ, nghĩ lại thì thả hắn ra cũng không phải không thể, dù sao thì có hồn chú trong tay, tên này sẽ không dám hỗn xược, ngược lại bên cạnh Đinh Dũng lại có thêm một tên nô lệ với thực lực Trúc Cơ nên rất nhiều việc anh không cần đụng tay đến.  

Vừa rồi, gã đàn ông bị giết hại cũng là một ví dụ điển hình. Có điều, tên này ra tay quá tàn độc nên lại là việc rắc rối. Hiện giờ là chế độ hành pháp, việc tuỳ tiện giết người đối với Đinh Dũng mà nói lại không phải là rắc rối nhưng vẫn nên hạn chế giết người một cách tối đa.  

Sau khi xử lý cái xác của gã đàn ông râu quai nón, Đinh Dũng mới dẫn Cốc Thổ Phủ về biệt thự Thanh Thành Sơn. Cốc Thổ Phủ đeo thêm mặt nạ và đội nón đẩu, cơ thể màu máu của hắn hoàn toàn được che đi, người thường sẽ không nhận ra có vấn đề gì.