Theo lý mà nói thì không thể. Phong ấn mà anh tạo ra đừng nói là một bức tượng, cho dù là lão quái vật trong thời kỳ Nguyên Anh bị anh phong ấn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phong ấn, sao có thể thông qua phong ấn cảm nhận được mọi thứ bên ngoài được?
“Mày có thể cảm nhận được tình hình của thế giới bên ngoài?”, nghĩ vậy, Đinh Dũng cau mày hỏi.
Nghe Đinh Dũng hỏi vậy, quả cầu vàng kia càng lay điên cuồng hơn, đồng thời một giọng nói yếu đuối lại lần nữa vang lên: “Tôi không cảm nhận được, nhưng luồng khí tức này không phải phong ấn của anh có thể ngăn lại được, đây là khí tức Huyết Linh, giúp tôi có được nó, tôi nguyện lập ra hồn chú làm nô lệ”.
“Huyết Linh?”, Đinh Dũng sững người, anh sống hơn năm nghìn năm, chưa từng nghe thấy cái thứ gọi là Huyết Linh bao giờ.
“Không sai, nhất định là Huyết Linh, nhất định là khí tức Huyết Linh”, bức tượng kia quả thật điên rồi, thậm chí còn không tiếc lập ra hồn chú làm nô lệ: “Chỉ cần cậu giúp tôi có được nó, cậu bảo tôi làm gì cũng được”.
Advertisement
Đinh Dũng cau mày, lập ra hồn chú cũng là lựa chọn không tồi, giống với nông dân trước kia ở Bắc Cảnh, đều là những thứ có thể kiểm soát sinh tử, có điều hồn chú lại không thể bị động phóng ra, chỉ có thể do người bị thi triển thuật chủ động phóng ra mới được. Một khi lập ra hồn chú thì chỉ cần Đinh Dũng niệm là có thể kiểm soát được sự sống và cái chết của bức tượng này.
“Rốt cục là thứ gì mà khiến tên này muốn có đến vậy?”, Đinh Dũng lẩm bẩm, sau đó giải phong ấn bức tượng, điềm tĩnh nói: “Mày lập hồn chú đi, chỉ cần mày lập hồn chú thì tao sẽ giúp mày có được nó”.
“Được”, linh hồn bên trong bức tượng không hề do dự, cứ thế lập hồn chú.
Một luồng khói đen bốc lên khỏi bức tượng, vây quanh đầu ngón tay Đinh Dũng, hoá thành từng đường vân đen mà mắt thường không thể cảm nhận. Đinh Dũng lập tức lĩnh hội, thần chú đã thành, một khi tên này giám có ý đồ làm phản, anh chỉ cần niệm là có thể khiến nó hồn bay phách lạc.
Advertisement
“Mau giúp tôi, mau giúp tôi”, linh hồn bên trong bức tượng rất mong chờ.
Đinh Dũng cũng không phải kẻ hồ đồ, đối phương đã lập hồn chú thì anh đương nhiên nói được làm được, thế rồi Đinh Dũng gật đầu: “Được rồi, im miệng đi, giờ tao giúp mày mua nó về”.
Đúng lúc này, người giống Trần Khả Hân đã mở cái hộp đen kia ra, để lộ ra vật phẩm bên trong, đây là một khối tinh thể màu vàng, bán trong suốt, to bằng nắm tay.
Trong tinh thể này có chứa vật chất trông giống hình người, thể chất màu đỏ tươi, trông rất khác lạ. Lúc này, cái hộp đen vừa được mở ra, xung quanh đột nhiên nổi lên từng cơn gió.
Cũng không biết là cảm nhận sai hay sao nhưng nhiệt độ xung quanh như lạnh đi vài độ, không ít người bất giác run rẩy.
“Vật này được cha tôi vượt quả cửu tử nhất sinh mang ra khỏi một nơi hết sức thần bí, cụ thể nó rốt cục là thứ gì thì tôi cũng không rõ, có điều tôi đã dùng đủ cách nhưng vẫn không thể mở được lớp tinh thể bên ngoài. Hôm nay tôi lấy nó ra là muốn đổi lấy một viên Linh Đan Diệu Dược có thể kéo dài tuổi thọ, chữa trị bách bệnh”, nói tới đây, người này lập tức đóng hộp lại, cảm giác dị thường kia lập tức tan biến, nhưng lời nói của người này lại khiến cho đám đông như dậy sóng: “Cha tôi phải trải qua cửu tử nhất sinh mới có được vật này nhưng vì trọng thương nên cần một viên Linh Đan Diệu Dược trị bệnh”.
“Mọi người đều là người theo võ đạo, nhất định biết rõ trên đời này không phải việc gì cũng có thể giải quyết bằng khoa học. Mặc dù Linh Đan Diệu Dược rất hiếm nhưng nhất định vẫn còn tồn tại trên đời”, người này càng nói càng khó tin, tới cuối cùng giọng nói lại rưng rưng: “Chỉ cần có thể đổi được Linh Đan thì tôi nguyện bỏ ra mọi giá”.
“Trên đời này sao có thể có thứ Linh Đan như vậy được?”
“Đúng vậy, cho dù có thứ thuốc như vậy, e rằng người ta cũng để lại cho bản thân, ai lại lấy ra trao đổi làm gì?”
Bầu không khí vốn trầm lắng, lúc này sau sự xuất hiện của thứ đồ màu hổ phách bên trong hộp đen mà bầu không khí chợt nóng lên. Những người đeo mặt nạ dù không biết thân phận của nhau nhưng cũng thảo luận không ngừng.
Đinh Dũng ngồi một góc, cau mày. Loại Đan Dược như vậy không phải anh không có nhưng đều để lại trong phủ đệ, lúc này trên người anh chỉ có một chai Thanh Linh Đan mà trước đó Kim Vô Đạo vào phủ của anh tiện thể mang ra cho anh.
Thanh Linh Đan và Đan Dược mà Kim Vô Đạo lấy không giống nhau. Bách Thảo Đan là đan dược chuyên dùng để tăng tuổi thọ, còn Thanh Linh Đan có tác dụng gần như tẩy cốt, có điều hiệu quả so với tẩy cốt thật sự lại không kém hơn là mấy. Bình thường Đinh Dũng dùng để bổ trợ cho cơ thể khi tu luyện.
“Loại đan dược này mặc dù không thể kéo dài tuổi thọ nhưng nếu là một số bệnh tình thì vẫn có tác dụng”, nghĩ vậy, Đinh Dũng vỗ vào túi đựng đồ, rút ra một vật gốm sứ màu trắng, sau đó đứng dậy nói: “Chỗ tôi có một chai đan dược, nhưng không biết cha cô bị bệnh gì, vì vậy không dám đảm bảo hiệu quả nhất định”.
“Có điều nếu là bệnh tình thông thường thì đều có thể chữa trị”, nói rồi, Đinh Dũng im lặng chờ đối phương trả lời.
Nghe vậy, người kia mới ngẩng đầu, do dự một hồi, sau đó nói: “Có thể cho tôi mượn đan dược xem được không?”
“Được”, Đinh Dũng không sợ người này chạy mất, nên cứ thế ném lọ sứ trắng về phía người này.
Người kia nhận lấy, thận trọng mở ra ngửi, đột nhiên toàn thân chợt khựng lại, người này như bị sét đánh đứng yên tại chỗ vậy.
“Có chuyện gì thế? Lẽ nào thuốc này có gì đó không ổn?”, thấy người kia bất động, có người bắt đầu suy đoán.
Có điều bọn họ chưa nghĩ được thêm gì nhiều thì người trên sân khấu lập tức thu cái chai kia về, sau đó mở hộp đen nói với Đinh Dũng: “Đổi vật này”.
Đinh Dũng thở phào, nhận lấy chiếc hộp đen, lúc này người kia lại nói: “Đan dược này không hề bình thường, nếu như có thêm thì tôi lấy thêm, giá bao nhiêu cũng được”.
“Không còn nữa, đây là thứ mà tôi may mắn có được, chỉ có một chút này thôi”, Đinh Dũng lắc đầu, tỏ ý mình không còn nữa.
Loại đan dược này rất hiếm có trên đời, nếu như anh lấy ra thì nhất định sẽ thêm rắc rối, vả lại trên người Đinh Dũng thật sự chẳng còn thêm.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, người kia như thể nản lòng, bất lực gật đầu.
Thế nhưng Đinh Dũng vẫn cảm nhận được vài ánh mắt dừng lại trên người mình, điều này khiến anh thấy hơi bất lực, xem ra không tránh khỏi rắc rối rồi.
Dù Đinh Dũng không thích phiền phức nhưng cũng chẳng sợ phiền phức tìm đến mình.
Chẳng mấy chốc, từng người lần lượt lên sân khấu, có người đổi được vật phẩm mà mình muốn, có người ra giá cao, đương nhiên cũng có không ít người đến đây mà chẳng giao dịch được gì.
Khi đến Đinh Dũng, anh nghĩ một hồi, nhận ra mình không có gì để đổi chác, có điều vì không muốn người khác để ý, anh vẫn đi lên, ngồi khoanh chân trên sân khấu, lấy ra một vũ khí đã chuẩn bị từ trước.
Vũ khí này là một con dao ngắn, đây là thứ mà Đinh Dũng vừa lấy ra khỏi túi đựng đồ, có lẽ là vật phẩm mà tên Quỷ công tử kia để lại, Đinh Dũng căn bản chẳng coi trọng nó, định lấy ra ứng phó.
“Thần binh, không biết các hạ muốn đổi thứ gì?”, thế nhưng điều khiến Đinh Dũng không ngờ tới đó là anh vừa rút con dao kia ra, lập tức có không ít người hít sâu một hơi rồi lên tiếng.