“Vì hôm nay là đại hội liên minh nên tha cho các người một lần”, Đinh Dũng lạnh lùng liếc mắt sang hai người bọn họ: “Nếu còn có lần nữa thì đừng trách tôi không cảnh cáo”.
Nói rồi, Đinh Dũng phất tay quay người nhìn sang Thiết Vô Cực, gật đầu, cười nói: “Ông Thiết, mời vào”.
“Ha ha ha, không dám, không dám”, Thiết Vô Cực vội khoát tay cười nói, sau đó mới sóng vai cùng Đinh Dũng đi vào trong.
Lần này không ai nói thêm lời nào, tất cả không hẹn mà cùng nhường đường cho Đinh Dũng, đây mới chính là sự sợ hãi và tôn trọng giành cho kẻ mạnh.
Thấy Đinh Dũng rời đi, Tần Thiếu Phong mới đỡ Tần Văn Minh đứng dậy.
Advertisement
“Chú, việc này không thể như vậy được”, Tần Văn Minh nhìn Đinh Dũng chằm chằm, nghiến răng nói.
Nghe vậy, Tần Thiếu Phong tối sầm mặt lại, cho dù thế nào, ông ta vẫn không ngờ hôm nay lại bại tại đây, lúc này ông ta nghiến răng vỗ vai Tần Văn Minh, nói: “Cháu yên tâm, ông chú của cháu sắp xuất quan rồi, nhất định có thể đột phá lên cảnh giới Đại Sư Đỉnh Phong, tới lúc đó đến lượt ông chú dạy dỗ tên tiểu tử này”.
“Hôm nay cứ tham gia đại hội liên minh trước đã, chỉ cần lần này đoạt được chức Minh Chủ là xong. Có chức vị mới có thể phân chia lợi ích ở thành phố Kim Châu và làm một số việc quan trọng.”
Nhưng hiện giờ xuất hiện một tên mạnh như Đinh Dũng, có muốn giành được chức vị để kiểm soát cũng rất khó. Thế nhưng tên đã lên cung rồi, không thể không bắn, muốn rút khỏi liên minh là điều không thể, việc này quả thực khiến Tần Thiếu Phong đau đầu.
Advertisement
“Chú nói đúng, chỉ cần giành được chức minh chủ thì chúng ta có thêm tự tin tìm gia tộc rồi”, nghe Tần Thiếu Phong nói vậy, Tần Văn Minh lại nhếch miệng cười lạnh lùng, tự tin nói: “Cháu nhất định phải khiến hắn trả giá”.
Ai ngờ hắn vừa nói xong thì lục phủ ngũ tạng lại đau đớn, máu tươi trào ra khỏi cổ họng. Tần Văn Minh há mồm định nói gì đó nhưng chỉ có thể không ngừng thở gấp.
“Người đâu, lập tức đưa Văn Minh vào viện”, Tần Thiếu Phong thấy cảnh này thì tái mét mẹt.
Mấy người nhà họ Tần Thị lập tức chạy vào khiêng Tần Văn Minh lên, vội vã chạy ra khỏi khách sạn.
Sau khi nhìn theo bóng Tần Văn Minh đi khỏi, Tần Thiếu Phong lau mồ hôi trên trán, mặt mày chẳng sáng lạn hơn nổi, cứ thế sải bước vào trong. Đại hội liên minh lần này ông ta không thể vắng mặt, nếu không rất khó chiếm thế chủ động.
Lúc này Đinh Dũng đã cùng mọi người vào trong sảnh khách sạn. Vị trí vốn để chuẩn bị cho Tần Thiếu Phong thì lúc này được Bách Lí Thuần nhường cho Đinh Dũng. Dù sao thì thực lực của Đinh Dũng cũng rõ mười mươi như vậy, không ai dám coi thường một Võ Đạo Đại Sư cả.
“Một số nội dung của đại hội chúng ta đã thảo luận trước đó, cứ theo quy tắc chia đều năm bên, mỗi gia tộc một phần năm lợi ích, thế nào?”, Bách Lí Thuần dứt lời liền nhìn ngay sang nhà họ Thiết, Đinh Dũng và nhà họ Trương.
“Được”, Thiết Vô Cực gật đầu cười nói.
Những thế lực khác không có gì khác biệt, thế nhưng nhà họ Trương mà Đinh Dũng đại diện vẫn không hề lên tiếng, bao gồm cả Đinh Dũng cũng giữ thái độ im lặng.
Mãi tới khi những người khác bày tỏ ý kiến thì Đinh Dũng mới ho hắng, thản nhiên nói: “Không vấn đề gì, có điều…”
“Có điều gì cơ? Cậu Đinh cứ nói”, Bách Lí Thuần nheo mắt cười nói.
Nghe vậy, Đinh Dũng hơi sững người, sau đó bật cười: “Tôi có hai yêu cầu”.
“Yêu cầu gì?”, Yên Anh Li cau mày, tỏ vẻ bất bình nhưng vì thực lực mà Đinh Dũng thể hiện nên hắn không dám nói thêm gì.
Những người khác nghe Đinh Dũng nói vậy đều đảo mắt nhìn anh, không biết Đinh Dũng ẩn ý điều gì.
Thấy mọi người nhìn mình, Đinh Dũng nhếch miệng: “Yêu cầu thứ nhất, tôi yêu cầu tất cả mọi việc ở thành phố Kim Châu đều do tôi quyết định, các ông có quyền đưa ra ý kiến, nhưng quyền quyết định phải thuộc về tôi”.
Đinh Dũng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc. Nhà họ Thiết và người nhà họ Trương ngỡ ngàng, vẻ mặt tỏ rõ sự vui mừng, còn một bên khác, mọi người không hẹn mà cùng cau mày.
Đặc biệt là Tần Thiếu Phong, vốn dĩ ông ta còn muốn tranh chức minh chủ, hiện giờ thấy Đinh Dũng căn bản không cho bọn họ cơ hội, thì khác gì muốn ngồi vào chức minh chủ.
“Yêu cầu thứ hai, các ông muốn phân chia lợi ích ở thành phố Kim Châu thì phải gánh vác trách nhiệm tương xưng. Tôi hy vọng khi thành phố gặp nạn, các ông không được đứng bên nhìn, nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở các vị, sự nhẫn nại của tôi không được tốt cho lắm”, không cho người khác cơ hội phản ứng, Đinh Dũng cứ thế nói tiếp yêu cầu thứ hai.
Nghe yêu cầu thứ hai của Đinh Dũng, cả đám người mặt mày khác thường, những người ở gia tộc nhỏ ở bên dưới mặt mày ngỡ ngàng. Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng lần này chỉ có thể là để mặc cho người ta xâu xé nhưng nào ngờ Đinh Dũng lại bảo vệ lợi ích cho các thế lực ở địa phương như vậy.
Chỉ cần những người nhà họ Tần Thị gật đầu thì sau này vận mệnh của những gia tộc nhỏ như bọn họ đều có thể tự mình định đoạt, không cần phải nghe theo người khác nữa.
“Hai yêu cầu này ấy mà, nhà họ Bách Lí tôi không có ý kiến gì”, Bách Lí Thuần đảo mắt, đưa ra quyết định. Nhà họ Bách Lí cũng là một trong những gia tộc của Kim Châu, những yêu cầu này đối với phía ông ta mà nói chẳng có gì là bất lợi, ngược lại còn có thể khiến ông ta ngồi chắc vào vị trí đại ca.
Vì hiện tại ở Kim Châu ngoài nhà họ Thiết có thể miễn cưỡng là đối thủ của nhà họ Bách Lí ra thì những gia tộc đứng đầu như nhà họ Trương khi đối mặt với bọn họ đều không đủ sức chiến lại.
Mặc dù Đinh Dũng là Võ Đạo Đại Sư nhưng Bách Lí Thuần cũng không sợ anh. Vì trong nhà họ Bách Lí vẫn có những cao thủ như vậy, có điều những cao thủ này vẫn ẩn thân tu luyện, rất ít khi ra mặt.
“Yêu cầu này của mày há chẳng phải là muốn chiếm chức minh chủ sao?”, Tần Thiếu Phong hắng giọng, nhìn Đinh Dũng mà nói: “Nhà họ Tần Thị không thể đồng ý với yêu cầu này”.
“Đúng vậy…”, Yên Anh Li vừa định lên tiếng thì đột nhiên Đinh Dũng liếc mắt sang, hỏi: “Sao, các người có ý kiến gì?”
“Thiên Âm Môn của tôi không có ý kiến gì”, Trần Khả Hân nhìn sang Đinh Dũng lè lưỡi, nở nụ cười mê hoặc, lên tiếng: “Chỉ cần anh Đinh có thể bảo vệ lợi ích của chúng tôi thì chúng tôi theo anh Đinh”.
“Đây…Nhà họ Yên chúng tôi không ý kiến gì”, nghe nhà họ Bách Lí và Thiên Âm Môn đều không phản đối, Yên Anh Li vốn định nói gì đó nhưng nuốt lại lời vào trong, cười trừ: “Trần tiên tử không có ý kiến gì, nhà họ Yên chúng tôi đương nhiên cũng không có ý kiến gì nữa”.