Chàng Rể Trường Sinh

Chương 35: Võ Sĩ Đỉnh Phong






Sắc mặt người đàn ông tuấn tú kia chợt lạnh hẳn.

Ông ta nheo mắt lại nhìn Tống Long chằm chằm rồi lạnh lùng nói: “Bỏ hắn ra.”
“Lão Đại cứu em.” Thấy người đàn ông tuấn tú kia, tên đầu trọc lập tức kích động.

Người đàn ông trông tuấn tú này chính là Trương Lão Đại nổi danh khắp thành phố Kim Châu những năm gần đây.

Ông ta dẫn dắt cả đám đàn em, có chỗ đứng vững chắc trong Hội Hắc Mã, một tay che trời ở thành phố Kim Châu.

Sau này ông ta dẫn dắt đàn em phát triển thế lực mạnh đến mức Hội Hắc Mã không thể khinh suất trừ khử.

Trương Thiệu Thích cũng trở thành thế lực ngầm lớn mạnh ở thành phố Kim Châu, trừ Hội Hắc Mã ra thì ông ta cũng được xếp vào hàng danh xứng với thực.

“Nếu tôi không bỏ thì sao?” Tống Long nheo mắt lại tỏ vẻ không sợ.

Hắn đương nhiên có thể cảm nhận được thực lực của đối phương.

Người đàn ông bất phàm trước mặt hắn lúc này là một võ sĩ theo võ cổ với thực lực vào tầng Đỉnh Phong thứ chín.

Thế nhưng Tống Long không coi Trương Thiệu Thích ra gì.

Hắn là đệ tử của Nam Hoàng nhà họ Kim ở đất Giang Nam, hắn có thể tự hào, tự tin rằng kể cả Trương Thiệu Thích là võ sĩ tầng thứ chín thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.


Vả lại… nghĩ tới đây, Tống Long không khỏi liếc mắt về phía sau.

“Không thả thì phải chết.” Sắc mặt Trương Thiệu Thích tối sầm lại.

Ông ta nhìn Tống Long chằm chằm rồi nói gằn từng từ một.

“Ông cho rằng ông là đối thủ của tôi à?” Tống Long cười lạnh lùng.

Nghe vậy, Trương Thiệu Thích cũng bật cười theo.

Ông ta chắp hai tay ra sau rồi lên tiếng: “Tiểu tử, thực lực của võ sĩ tầng thứ chín quả không vừa nhưng nên biết núi cao còn có núi cao hơn.”
“Các cậu trông chừng người bên trong cho tôi.

Không được thả một ai ra ngoài.” Trương Thiệu Thích lạnh lùng cười với Tống Long rồi nhếch miệng mỉa mai: “Đợt lát nữa tôi hy vọng cậu có thể nói chuyện hùng hồn với tôi như bây giờ.”
“Không được.” Thấy Đinh Dũng đi về phía cửa, Tống Long lắc đầu nói: “Bên ngoài toàn là người của bọn chúng.

Chúng đã chặn cửa không cho chúng ta ra rồi ạ.”
“Ừm.”, Đinh Dũng cau mày nhìn về tên đầu trọc đang ngồi trên sàn đất.

Cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng, từng thớ thịt trên người hắn run lên.

Hắn vội xua tay, nói: “Không, không, không.

Không liên quan gì đến tôi.


Ba vị đại ca tha mạng cho tôi đi mà.

Trên tôi còn có mẹ già, dưới có con nhỏ…”
“Câm mồm.” Nghe những lời hắn lải nhải, Đinh Dũng lạnh lùng nạt nộ, sau đó anh nhìn sang Tống Long rồi cau mày: “Có bao nhiêu người mà có thể ngăn con lại?”
“Bảy tám người ạ.

Con không biết bên ngoài có còn lão đại của bọn chúng đứng đó hay không.

Thực lực của lão ta cũng tầng thứ chín như con.” Tống Long nhớ kỹ lại rồi đột nhiên cau mày.

Hắn nói tiếp: “Không đúng, hình như bọn chúng đang đợi ai đó.”
“Võ sĩ tầng thứ chín?” Đinh Dũng nhướng mày.

Không ngờ ở Kim Châu còn có cả võ sĩ thế này.

Anh đi tới bên gã đầu trọc, nói với hắn: “Lão đại của chúng mày tên gì?”
“Trương, Trương Thiệu Thích…” Gã đầu trọc do dự một hồi rồi vẫn quyết định nói ra.

Sau đó hắn ta lập tức giải thích: “Tôi không có liên quan gì đến lão đại cả.

Tôi chỉ ăn cơm cùng với ông ta mà thôi.

Việc ngày hôm nay đều là ông ta bảo tôi làm.

Tôi cũng là bị ép thôi.

Ba đại ca tha cho tôi cái mạng này đi mà.”
“Đừng có vô duyên vô cớ đòi xin tha mạng như thế.

Tao bảo giết mày chưa?” Tống Long khó chịu đạp cho hắn một cái..