“Ông, cháu, cháu…”, Hàn Hàn quỳ dưới đất, mặt mày sợ hãi.
Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ nổi, Hàn Hàn chưa bao giờ thấy Hàn Tông Khôn tức giận như vậy, ánh mắt như muốn giết người.
Lúc này, trong lòng Hàn Hàn sợ hãi không thôi, hắn nhìn Hàn Tông Khôn mà lắp bắp, nói không thành lời.
“Loại khốn nạn, cháu biết sai chưa hả?”, Hàn Tông Khôn mặt mày tối sầm cả lại. Ông ta nghiến răng chỉ vào Hàn Hàn mà nạt: “Cháu có biết cháu làm vậy sẽ gây ra hậu quả gì cho tập đoàn không hả?”
Advertisement
“Cháu, cháu, Hàn Nhi không biết sai ở đâu”, Hàn Hàn nhìn Hàn Tông Khôn mà lắp bắp nhưng vẫn không ý thức được cái sai của bản thân.
Nghe vậy, Hàn Tông Khôn tức tối nhắm mắt lại, còn Hàn Thành Phú bất lực lảo đảo về sau hai bước, ông ta như nín thở. Ông ta ở tập đoàn Hàn Thị mưu đồ bao năm cũng chỉ vì muốn có được chức chủ tịch, còn bây giờ mọi thứ đã đổ bể cả rồi, chính là bị tên nghịch tử này phá hoại.
Hàn Tông Khôn tức tối, thở dài, khi mở mắt ra, vẻ mặt ông ta đầy quyết đoán, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn. Ông ta nhìn Hàn Hàn, nói: “Hàn Nhi, cháu là cháu trai độc đinh của nhà họ Hàn đời này, ông vốn định bồi dưỡng cháu tiếp quản cơ nghiệp nhưng không ngờ cháu lại làm ra những việc thế này”.
Advertisement
“Ông, cháu biết sai rồi, cháu biết sai rồi, ông cho cháu một cơ hội nữa đi mà”, nghe Hàn Tông Khôn nói vậy, Hàn Hàn vội quỳ xuống, ôm lấy chân Hàn Tông Khôn, khóc lóc cầu xin: “Ông, ông cho cháu thêm một cơ hội nữa đi”.
“Thành Phú, cho Phương Nhiên tiếp nhận bên tài vụ, cho nó quản lý”, nói rồi, Hàn Tông Khôn không buồn nhìn sang Hàn Hàn mà nhìn Hàn Phương Nhiên nói: “Phương Nhiên, mặc dù nhà họ Hàn chưa có tiền lệ con gái được thừa hưởng chức vụ này trong tập đoàn nhưng hôm nay ông sẽ khiến việc không thể thành có thể. Chỉ cần khả năng của cháu xuất chúng, có thể dẫn dắt tập đoàn phát triển thì chức chủ tịch này sau này sẽ là của cháu”.
“Đây…”, Hàn Phương Nhiên thoáng qua ánh nhìn do dự trong đổi mắt, cô cảm thấy thật kỳ lạ. Không biết hôm nay ông làm sao thế?
Trước đây, người ông luôn hết mực thương yêu Hàn Hàn mà hôm nay lại khai trừ anh ta trước mặt tất cả mọi người? Đây đúng là điều khó tin.
“Phương Nhiên, ông tin cháu, cháu cứ mạnh dạn làm, ông tin cháu nhất định có thể dẫn dắt tập đoàn phát triển”, thấy Hàn Phương Nhiên còn do dự, Đinh Dũng huých cô, cười nói.
Vốn dĩ mục tiêu của Đinh Dũng chính là ép Hàn Tông Khôn đưa ra lựa chọn, chỉ cần Hàn Tông Khôn nghiêng về phía Hàn Phương Nhiên thì Đinh Dũng đương nhiên sẽ giúp tập đoàn Hàn Thị vượt qua ải khó khăn này. Thế nhưng nếu như Hàn Tông Khôn vẫn cố chấp thì đừng trách Đinh Dũng không nể tỉnh.
Hàn Thành Phú dựa tay vào tường, cố gắng kiểm soát đôi chân để không bị run. Ông ta thầm gào thét trong lòng. Hàn Hàn bị khai trừ rồi, điều này không khác gì chặt đứt đôi tay ông ta, châm một mồi lửa vào biết bao thành quả mà ông ta gây dựng bao năm ở tập đoàn.
Kết quả này khiến Hàn Thành Phú không thể chấp nhận được. Lúc này ông ta chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, ông ta thất thần đảo mắt nhìn Hàn Hàn: “Nghịch tử, mày nhìn việc mày làm đấy”.
“Được rồi, nó là con trai con, nó hư là tại con, lẽ nào con còn không có trách nhiệm?”, Hàn Tông Khôn hắng giọng, trợn mắt nhìn Hàn Thành Phú, sau đó ông ta lại nhìn sang Hàn Hàn, lạnh lùng nói: “Đứng lên đi, cho dù cháu không còn là người của tập đoàn nữa nhưng cháu vẫn là cháu của ông, sao có thể không có khí thế như vậy được, nói quỳ là quỳ, đúng là mất mặt”.
Nói rồi, Hàn Tông Khôn cau mày phất tay áo, nhìn sang Đinh Dũng: “Giờ cháu vừa lòng chưa?”
“Cháu nghĩ câu này ông không nên hỏi cháu mà nên hỏi bản thân ông. Ông có hài lòng với kết quả này không?”, Đinh Dũng như cười như không, nhìn Hàn Tông Khôn. Không đợi ông ta lên tiếng, anh đã chủ động nói: “Được rồi, cháu sẽ đưa Phương Nhiên tới ngân hàng ký một bản hợp đồng”.
“Hừ”, Hàn Tông Khôn hắng giọng, quay người rời đi.
Từ đầu tới cuối, mấy người phía sau ông ta không dám ho he câu nào. Thực sự thì bọn họ chưa bao giờ thấy chủ tịch tức giận như vậy, đến cháu mình nói sa thải là sa thải, đúng là ra tay dứt khoát.
Sau khi nhìn theo Hàn Tông Khôn rời đi, Đinh Dũng nhếch miệng châm chọc, nhìn sang hai bố con Hàn Thành Phú một cái rồi mới nhìn sang Hàn Phương Nhiên, cười nói: “Phương Nhiên, chúc mừng em”.
“Anh lại dùng cách gì mà có thể khiến ông như vậy?”, Hàn Phương Nhiên nhìn Đinh Dũng, trong lòng vẫn không khỏi cảm kích.
Ngay từ đầu cô đã khao khát có thể vào được tập đoàn, tới sau này khi vào được tập đoàn rồi, cô lại cảm thấy khó chịu với những hành động của Hàn Hàn. Hiện giờ Hàn Hàn như cái gai đã được nhổ đi, sao Hàn Phương Nhiên không vui cho được.
“Trên đời này không có việc gì mà tiền không làm được”, Đinh Dũng cười thần bí, nhưng Hàn Phương Nhiên nghe là đã hiểu luôn. Đinh Dũng chắc chắn dùng khoản tiền một tỉ nhân dân tệ để ép Hàn Tông Khôn.
Hàn Hàn ngồi dưới dất thất thần, hắn nhìn vẻ mặt mỉa mai của Đinh Dũng mà chỉ cảm thấy nóng mặt. Trước đó hắn còn nói nhất định sẽ bắt Đinh Dũng quỳ trước mặt mình nhưng nào ngờ chưa được bao lâu hắn đã phải quỳ trước mặt Đinh Dũng, hắn chỉ cảm thấy như mình đang bị giáng cho cái tát vậy.
“Sếp à, trước đó khoản tiền lương mà anh nói…”, mấy gã đàn ông kia thấy Hàn Hàn thế này, lại nghe hắn bị khai trừ khỏi công ty thì vội hỏi.
“Lương gì? Cút cho tao”, Hàn Hàn mặt cắt không còn giọt máu, nghe mấy tên xung quanh còn nhắc tới tiền với mình thì lập tức nạt: “Tìm tài vụ tính tiền”.
“Xin lỗi, ông đã giao tài vụ cho em rồi, khoản tiền này không chi trả được”, nghe vậy, Hàn Phương Nhiên bước lên một bước, nhìn Hàn Hàn bằng đôi mắt nghiêm nghị, không chút nể nang: “Đây là tiền riêng anh cần bỏ ra, công ty không chi trả”.
“Cái gì? Vậy chúng tôi tìm ai lấy tiền?”, mấy gã đàn ông kia nghe vậy thì cuống lên, trước đó Hàn Hàn đồng ý mỗi người một ngày một nghìn tệ, cho nên bọn họ mới đi theo bảo vệ Hàn Hàn. Hiện giờ đột nhiên nói không chi trả thì đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua việc này rồi.
“Ai thuê các anh thì các anh tìm người ấy, còn hỏi làm gì?”, cô trợ lý của Hàn Phương Nhiên cũng chẳng còn nhẫn nại, nhìn mấy gã đàn ông mà lẩm bẩm.
“Đưa tiền”, nghe vậy, gã đàn ông kia lôi Hàn Hàn từ dưới đất lên.