*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng suy nghĩ của anh vừa mới xuất hiện thì trong điện thoại đã vang lên giọng nói của nhân viên ngân hàng: “Tôi còn nhớ, trước đó, nếu không phải cậu hết lòng thì có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội hợp tác rồi”.
“Hiện giờ ý của cậu là?”, trong điện thoại, người kia như cảm nhận được có gì đó không ổn.
“Tôi muốn huỷ bỏ bảo lãnh”, Đinh Dũng nhếch miệng cười.
Thế nhưng lời này đến tai cậu nhân viên ngân hàng kia thì lại khiến đối phương thay đổi giọng: “Hả? Cậu đang đùa sao? Đang hợp tác vui vẻ, sao lại…”
“Vì tôi phát hiện tình trạng rút ruột công trình trầm trọng ở tập đoàn Hàn Thị, một khi công trình thi công hoàn tất thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn”, nói tới đây, Đinh Dũng đột nhiên không lên tiếng nữa.
Advertisement
Vì anh biết như vậy cũng đủ rồi. Nhân viên ngân hàng không phải là ngốc, người có thể ngồi vào vị trí giám đốc ngân hàng càng tinh tường hơn hai hết. Đinh Dũng tin rằng những lời này của mình đủ khiến đối phương phải lựa chọn rồi.
“Đây…cậu đã muốn huỷ bỏ bảo lãnh thì khoản vay này xem ra cũng cần phải xem xét có cần tiếp tục nữa hay không”, quả nhiên, bên trong điện thoại vang lên giọng nói kiên định của đối phương: “Cậu Đinh, chúng tôi tin vào quyết định của cậu, có điều nếu chúng tôi không thẩm tra lại khoản vay thì lại là đơn phương vi phạm hợp đồng, việc này…”
“Yên tâm, tôi là người bảo lãnh, tiền vi phạm hợp đồng tôi trả”, Đinh Dũng cười tự tin, liếc sang nhìn Hàn Tông Khôn và không nói thêm gì nữa.
Lúc này Hàn Tông Khôn đã nghệt mặt hẳn lại. Ông ta đột nhiên hoài nghi Đinh Dũng có phải đang diễn kịch không. Người của ngân hàng lại dễ dàng tin lời Đinh Dũng vậy sao? Sao có thể được? Chỉ một cuộc điện thoại mà lại có thể khiến nhân viên ngân hàng huỷ bỏ việc thẩm tra lại khoản vay?
Advertisement
“Đinh Dũng, cháu đang đùa với ông đấy à?”, Hàn Tông Khôn mặt mày khó coi, nhìn Đinh Dũng nghiến răng nói: “Những việc không khác diễn kịch thế này, cháu nghĩ ông sẽ tin sao?”
Trên thực tế, Hàn Tông Khôn không nghi ngờ khả năng của Đinh Dũng nhưng thật sự việc này quá khó tin. Khoản vay một tỉ nhân dân tệ, ngân hàng sao có thể vì đôi ba lời của Đinh Dũng mà thay đổi được. Điều này quá hoang đường.
Thế nhưng điều ông ta không biết đó là có lẽ vài ngày trước đó, nếu như Đinh Dũng nói vậy thì người của ngân hàng cũng sẽ không mấy quan tâm vì lúc đó Kim Tư Kỳ lấy thân phận của mình và nhà họ Kim ra để bảo lãnh cho tập đoàn Hàn Thị. Nhưng hiện giờ, sau khi Kim Vô Đạo đem một phần tài sản của Đinh Dũng chuyển vào tài khoản của Đinh Dũng thì thái độ của ngân hàng với Đinh Dũng đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Đặc biệt là sau khi Đinh Dũng đồng ý đem một phần tài sản giao cho ngân hàng quản lý thì trong danh sách nội bộ ngân hàng Phát Triển Kim Châu đã ghi thêm tên Đinh Dũng, điều này chính là nguyên nhân khiến giám đốc ngân hàng quyết đoán như vậy.
“Cháu không đùa, ông sẽ biết sớm thôi”, Đinh Dũng nhướng mày, nhếch miệng mang theo nụ cười rồi lại ngồi xuống sofa.
Tốc độ cho vay của ngân hàng chắc cũng sẽ không nhanh nhưng tốc độ khấu trừ và đóng băng tài khoản thì còn nhanh hơn điện. Đinh Dũng tin chẳng mấy chốc tin vui sẽ tới.
Thấy vẻ mặt tự tin đó của Đinh Dũng, tâm trạng Hàn Tông Khôn vốn đã trấn tĩnh lại thì lại một lần nữa bất an. Nếu tất cả mọi thứ vừa rồi là thật thì thật rủi ro. Hiện giờ hầu hết tài sản của tập đoàn Hàn Thị đều đã rót vào hạng mục công trình, lúc này ngân hàng mà cắt nguồn vốn thì tập đoàn Hàn Thị chỉ có thể lâm vào cảnh phá sản.
“Chủ tịch, chủ tịch, không ổn rồi”, đương lúc Hàn Tông Khôn cau mày thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói hoang mang của một cô gái.
Ngay sau đó, một cô gái chừng hơn ba mươi tuổi trang điểm đậm, thân hình nảy nở như muốn xổ ra khỏi lớp vải kia vội vàng đi tới. Sau khi thấy Đinh Dũng, mặt mày cô ta thay đổi hẳn. Cô ta cúi đầu, nói: “Chủ tịch, xin lỗi, tôi không biết trong văn phòng có người”.
“Không sao, mọi người có thể coi như cháu không tồn tại”, Đinh Dũng nhưỡng mày, cười nói.
“Hừ”, nghe vậy, Hàn Tông Khôn hắng giọng nhìn sang cô gái kia, cau mày hỏi: “Vội vội vàng vàng, còn ra thể thống gì nữa? Nói đi, có việc gì?”
“Chỗ tài vụ của chúng ta có vấn đề. Vừa rồi có một khoản tiền chuyển khoản không thành công. Tôi đã gọi điện cho ngân hàng, và bên đó trả lời tài khoản bị đóng băng”, cô gái nhìn sang Đinh Dũng, do dự một lát rồi mới lắp bắp: “Chủ tịch, khoản tiền này rất quan trọng. Hiện giờ tiền không thể chuyển đi, vậy phải làm sao được?”
“Bị đóng băng rồi?”, nghe vậy, Hàn Tông Khôn ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ.
Mới chỉ chưa tới năm phút đồng hồ mà tài khoản ngân hàng đã bị đóng băng. Lẽ nào… những gì Đinh Dũng nói đều là thật?
Ngân hàng vì đôi ba lời nói của Đinh Dũng mà huỷ bỏ thẩm tra khoản vay sao? Sao vậy được chứ? Hàn Tông Khôn thấp thỏm không yên.
“Đinh Dũng, đây…”, nghĩ tới đây, Hàn Tông Khôn vội nhìn sang Đinh Dũng.
Thế nhưng ông ta còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã khoát tay, đứng dậy, vươn vai thản nhiên nói: “Vừa rồi ông cũng đã nghe rõ rồi, nguyên nhân huỷ bỏ thẩm tra khoản vay rất đơn giản, phải xem lựa chọn của ông thế nào rồi”.
“Cháu đi trước đây, ông cứ suy nghĩ kĩ đi”, Đinh Dũng cười nói, rồi quay người đi ra.
Khi tới cửa văn phòng, Đinh Dũng đột nhiên quay đầu lại nhìn Hàn Tông Khôn, nói thêm: “Sự kiên nhẫn của cháu có giới hạn, cháu chỉ cho ông một tiếng đồng hồ suy nghĩ mà thôi”.
“Cháu ở văn phòng của Phương Nhiên đợi ông. Ông suy nghĩ kĩ thì tìm cháu”, nói rồi, Đinh Dũng cứ thế đi mà không quay đầu lại.
Sự sống còn của tập đoàn Hàn Thị đối với anh không quan trọng, cho dù hiện giờ Hàn Phương Nhiên là nhân viên của tập đoàn, nhưng Đinh Dũng có muốn thành lập một tập đoàn mới cho Hàn Phương Nhiên cũng là việc dễ như trở bàn tay, hà tất phải chịu chết ở đây?
“Chủ tịch, phải làm sao đây?”, cô gái kia cứng đơ người, không biết lời của Đinh Dũng có ý gì nên mới lên tiếng hỏi lại.
Lúc này Hàn Tông Khôn đã đủ đau đầu rồi, nghe thấy cô gái kia nói vậy thì ông ta trợn mắt lên, nạt: “Cút, cút đi, cô là tài vụ hay tôi là tài vụ, xảy ra chuyện chỉ biết hỏi phải làm thế nào, phải làm thế nào. Cô không tự biết giải quyết hay sao?”
Thấy chủ tịch tức tối đùng đùng, mặt cô ta tái mét cả đi, vội vàng khom người, nhanh chóng lùi ra khỏi văn phòng.
“Đúng là loại ăn hại, nếu không phải mày là người thừa kế thì ông mày đã tróc xương lột da mày rồi”, Hàn Tông Khôn nghĩ tới tên vô dụng Hàn Hàn mà trong lòng lại ngùn ngụt lửa giận. Ông ta nắm chặt tay, nhắm mắt lại. Hồi lâu, Hàn Tông Khôn đột nhiên mở mắt ra đứng dậy: “Ta tuyệt đối không thể để cho tập đoàn Hàn Thị chết trong tay nó”.
Còn lúc này, Đinh Dũng đã quay về văn phòng của Hàn Phương Nhiên. Văn phòng vốn dĩ lộn xộn thì đã được dọn dẹp sạch sẽ. Thấy Đinh Dũng quay về, Hàn Phương Nhiên vội đi tới, hỏi: “Sao rồi?”
“Haiz, chủ tịch vẫn nhất mực bảo vệ cho Hàn Hàn, nếu không thì anh ta cũng sẽ không dám ngông cuồng như vậy”, thấy sắc mặt Đinh Dũng không được ổn cho lắm, cô trợ lý kia thêm lời.