Chàng Rể Trường Sinh

Chương 345: “Tôi muốn gặp chủ tịch”,




Lúc này ở trên tầng cao nhất của tập đoàn Hàn Thị, Hàn Thành Văn đứng trong văn phòng chủ tịch, đang báo cáo với Hàn Tông Khôn về việc ở công trình. Sau khi điều tra, Hàn Thành Văn mới phát hiện, Hàn Hàn sau khi tiếp quản hạng mục này, không những đã thay đổi nguyên vật liệu, đến cả các công cụ kỹ thuật cũng thay đổi một lượt, điều này không thể coi đơn giản là rút ruột công trình được nữa, mà rõ ràng đã phá hoại công trình thành công trình mục nát rồi.  

Một khi công trình hoàn tất, tới lúc xảy ra chuyện gì thì cả tập đoàn Hàn Thị cũng bị liên luỵ theo. Việc này có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Kể cả là một người như Hàn Thành Văn cũng không dám chậm trễ, lập tức báo cáo tình hình với Hàn Tông Khôn.  

“Được rồi, bố biết rồi”, Hàn Tông Khôn gật đầu, nhưng không hề có hành động tiếp theo mà chỉ khoát tay tỏ ý Hàn Thành Văn có thể ra ngoài.  

Nghe vậy, Hàn Thành Văn cuống lên. Ông ta tốn bao nhiêu thời gian công sức để điều tra việc này, không phải là muốn lôi bố con Hàn Hàn xuống sao? Chỉ cần có thể kéo Hàn Hàn xuống nước thì ông ta mới có cơ hội lên vị trí chủ tịch. Nếu như không thể thì về cơ bản ông ta chẳng còn cơ hội nữa.  

Nghĩ vậy, Hàn Thành Văn vội nói với bố mình: “Bố, hậu quả của việc này rất nghiêm trọng, nhất định phải xử lý nghiêm túc, nếu không rất khó có tác dụng răn đe, rất dễ khiến…”  

Advertisement

“Được rồi, bố biết rồi”, Hàn Tông Khôn lại một lần nữa ngắt lời Hàn Thành Văn: “Con ra ngoài trước đi, việc này bố tự có quyết định”.  

“Cái này…”, Hàn Thành Văn mặt mày khó coi.  

Thế nhưng ông ta không dám phản bác lời của Hàn Tông Khôn, lúc này thấy ánh mắt đó của Hàn Tông Khôn, Hàn Thành Văn vội gật đầu, đi ra khỏi văn phòng.  

Advertisement

Mãi tới khi rời khỏi văn phòng, sắc mặt Hàn Thành Văn mới tối sầm cả lại. Ông ta lạnh lùng nhìn vào văn phòng của Hàn Tông Khôn: “Đã vậy rồi mà còn không muốn trừng trị, bố cũng thương thằng cháu này quá đấy”.  

Nếu không phải trong năm anh em của ông ta chỉ có Hàn Thành Phú sinh được con trai thì sao có thể xảy ra tình trạng thiên vị thế này được. Vì Hàn Hàn là cháu trai độc đinh của đời này nên mới nhận được sự quan tâm đặc biệt của Hàn Tông Khôn.  

Lúc này Hàn Tông Khôn trong văn phòng thở dài bất lực, ông ta day day trán với dáng vẻ khổ não. Thật ra ông ta đã đoán ra được là Hàn Hàn giở trò rồi, chỉ là ông ta không ngờ tới Hàn Hàn lại hỗn xược như vậy. Đây rõ ràng là hành động rút ruột công trình, chỉ để lại phần vỏ bên ngoài mà thôi. Một khi công trình sụp đổ thì sẽ gây ra tai nạn mang tính huỷ diệt.  

“Công ty này sớm muộn gì cũng của nó, nếu như cứ vậy thì sớm muộn mọi thứ sẽ bị huỷ hoại trong tay nó”, Hàn Tông Khôn hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt mang theo ánh nhìn khác thường. Không biết ông ta đang nghĩ gì.  

Ở một nơi khác, Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên đã vào trong tập đoàn, thấy văn phòng hỗn loạn, Hàn Phương Nhiên lập tức cau mày, nhìn trợ lý hỏi: “Có việc gì vậy? Ai làm đây?”  

“Chị Hàn, cuối cùng chị cũng quay lại rồi”, thấy Hàn Phương Nhiên, cô trợ lý vốn dĩ mặt mày ủ ê thì mừng ra mặt, nghe Hàn Phương Nhiên hỏi về tình hình văn phòng, cô ấy cười bất lực, nhìn Đinh Dũng mà nói: “Hôm đó, anh Đinh tới, ngăn bọn họ lại, thế nhưng anh Đinh vừa đi, bọn họ lại tới, không những cướp đi hòm tài liệu mật mà còn làm loạn cả văn phòng lên.  

“Cái gì? Là Hàn Hàn làm?”, Hàn Phương Nhiên mặt mày tức tối, cô nghiến răng: “Ức hiếp người quá đáng, em phải đi tìm anh ta nói cho ra nhẽ”.  

“Không có tác dụng đâu. Hôm đó sau khi ngăn bọn họ lại, anh ta còn ngông cuồng như vậy thì em cho rằng tại sao? Em thấy đi tìm anh ta có ích gì không?”, Đinh Dũng lắc đầu, nhìn Hàn Phương Nhiên nói.  

Nghe vậy, Hàn Phương Nhiên thẫn thờ, sau đó cau mày nhìn Đinh Dũng hạ giọng nói: “Ý của anh là…anh ta có chỗ dựa nên không sợ?”  

“Nếu không có ai bảo vệ cho anh ta thì anh ta dám ngông cuồng vậy sao?”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài, cười lạnh lùng: “Mọi người thu dọn văn phòng trước đã, anh đi gặp chủ tịch”.  

“Anh sẽ bắt Hàn Hàn phải đích thân đến đây xin lỗi mọi người”, nói rồi, Đinh Dũng sải bước ra ngoài.  

Thấy bóng Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên hít vào một hơi thật sâu, còn cô trợ lý kia thu ánh mắt kinh ngạc về, nhìn Hàn Phương Nhiên, nói: “Chị Phương Nhiên, anh Đinh…”  

“Không sao, để cho anh ấy đi”, Hàn Phương Nhiên lắc đầu, chưa bao giờ cô hoài nghi năng lực của Đinh Dũng. Đinh Dũng đã nói bắt Hàn Hàn xin lỗi thì nhất định có thể làm được.  

Còn dùng cách nào thì Hàn Phương Nhiên không để ý. Trước đó cô còn nể tình họ hàng nên lúc nào cũng nhún nhường Hàn Hàn, nhưng hiện giờ mọi hành động của Hàn Hàn đều khiến cô cảm thấy rất phẫn uất, đặc biệt là việc hắn ta rút ruột công trình mà cô tâm huyết. Chỉ cần nghĩ tới đó, Hàn Phương Nhiên đã thấy xót xa rồi.  

Nếu không phải Đinh Dũng kịp thời phát hiện vấn đề thì e rằng tới lúc xảy ra chuyện, cô còn phải gánh tội thay hắn.  

Sau khi Đinh Dũng ra khỏi văn phòng thì cứ thế đi tới tầng cao nhất của toà nhà tập đoàn, tới thẳng văn phòng chủ tịch.  

“Đứng lại, cậu muốn làm gì?”, thế nhưng anh còn chưa tới văn phòng thì đã bị hai tên bảo vệ ngăn lại.  

Hai người này đứng canh ở đầu cầu thang, trong tay còn cầm dùi cui, lúc này thấy Đinh Dũng, cả hai người cảnh giác thấy rõ. Bọn họ dùng dùi cui chĩa vào Đinh Dũng mà nói: “Lập tức lùi về sau, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí”.  

“Tôi muốn gặp chủ tịch”, Đinh Dũng cau mày nhìn hai tên bảo vệ.  

Anh không nhớ ra ở đây có bảo vệ canh giữ. Hai ngày trước tới đây rõ ràng không có, sao giờ đột nhiên lại sắp xếp bảo vệ tới đây?  

“Cậu cho rằng cậu là ai mà muốn là gặp được chủ tịch?”, một tên bảo vệ trong đó nhìn Đinh Dũng một lượt từ đầu đến chân, miệng nhếch lên mỉa mai, dùng dùi cui chĩa vào Đinh Dũng: “Tập đoàn chúng tôi từ bao giờ cho phép ăn mặc tuỳ tiện như vậy mà đi làm vậy, e rằng cậu không phải là người của công ty chúng tôi. Còn muốn gặp chủ tịch? Tôi thấy cậu có vấn đề đấy, biết điều thì mau cút, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí”.  

“Ai giao nhiệm vụ cho các anh ở đây? Là chủ tịch sao”, nghe vậy hai tên bảo vệ nói vậy, Đinh Dũng cau mày hỏi.  

Hai tên bảo vệ này quá hống hách. Sao Hàn Tông Khôn có thể sắp xếp cả hai người này ở đây được, là vì ngăn người khác gặp mình hay là hai tên này căn bản không phải người của Hàn Tông Khôn?  

“Cậu, đừng có lo chuyện bao đồng, mau rời khỏi đây, nếu không chúng tôi ra tay đấy”, hai tên kia nghe Đinh Dũng nói vậy thì mặt mày thoáng qua vẻ hoang mang, chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Mau đi, nghe thấy chưa hả?”  

Hai tên bảo vệ càng như vậy lại càng khiến Đinh Dũng nghi ngờ. Xem ra hai tên này không phải do chủ tịch sắp xếp ở đây, nếu không thì không thể tỏ thái độ thế này được.  

“Hai người do ai sắp xếp ở đây? Nói thật thì tôi còn có thể tha cho hai người một lần”, nghĩ vậy, Đinh Dũng nhìn cả hai tên mà nói với giọng lạnh lùng: “Nếu không thật thà thì đừng trách lát nữa tôi không nể tình”.