Chàng Rể Trường Sinh

Chương 342: Tổng quản, ông đến rồi”.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy các ông cũng không vào trong động tìm sao?”, Đinh Dũng nhướng mày nhìn Thiết Vô Cực hỏi.  

Nghe vậy, Thiết Vô Cực lắc đầu, cười khổ: “Sao lại không chứ, chúng tôi từng phái từng tốp, từng tốp người vào trong hang động, nhưng tuyệt nhiên không một người nào sống sót trở về, tất cả đều mất tích trong đó”.  

“Ồ, còn có việc này sao?”, Đinh Dũng sững người, tỏ vẻ kinh ngạc.  

Mặc dù trong hồ nước Lạc Hà ở dưới đỉnh Lạc Hà có thứ gì đó rất khủng khiếp nhưng ở núi Lạc Hà lại chưa từng nghe nói có gì đó cổ quái. Nghe Thiết Vô Cực nói vậy, Đinh Dũng tỏ vẻ hiếu kỳ.  

“Mãi tới vài năm trước, chúng tôi lại phái một tốp người vào đó, lần này xảy ra điều bất ngờ, có một người trốn thoát được ra khỏi núi ra ngoài”, nói tới đây, Thiết Vô Cực hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm hẳn lại, nhìn Đinh Dũng nói tiếp: “Mặc dù người đó có thể trốn thoát ra ngoài nhưng cũng biến thành một người điên”.  

Advertisement

“Liên miệng hét tường dày quá, không mở được, rất nhiều bươm bướm, cho nên tôi đoán….”, nói tới đây, Thiết Vô Cực trầm ngâm hồi lâu, hít vào một hơi thật sâu, nói tiếp: “Tôi đoán bên dưới có lẽ có một bức tường rất dày, thực lực của những người tôi phái đi quá yếu, căn bản không mở được nó ra, còn việc về bươm bướm, có lẽ bên trong hang động có rất nhiều côn trùng độc”.  

“Do vậy…”, Thiết Vô Cực lại nhìn sang Đinh Dũng.  

Đinh Dũng nhướng mày, đột nhiên nhớ tới lời nói của Thiết Vô Cực trước buổi yến tiệc nên trong lòng anh lại đoán ra một số thứ, anh hỏi lại: “Ông muốn nhờ tôi xuống đó giúp ông tìm gia chủ?”  

Advertisement

“Không sai”, Thiết Vô Cực gật đầu nghiêm túc, sau đó như sợ Đinh Dũng không đồng ý, ông ta vội nói: “Đương nhiên không phải cậu Đinh đi một mình, tôi còn liên lạc với mấy cao thủ nữa, tới lúc đó tôi cũng sẽ cùng bọn họ xuống đó, chỉ cần có thể tìm được gia chủ thì tôi đồng ý bỏ ra mọi giá”.  

“Ông có thể cho tôi lợi ích gì?”, nghe vậy, Đinh Dũng nhếch miệng cười.  

Mặc dù nói anh và Thiết Vô Cực không ân không oán, thế nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng lại ở việc đối tác, muốn Đinh Dũng vào một hang động đầy nguy hiểm như Thiết Vô Cực nói thì nhất định phải có được lợi ích gì tương xứng mới được, nếu không Đinh Dũng sẽ không mạo hiểm, cho dù Đinh Dũng cho rằng hang động này không thể làm khó mình.  

Thử nghĩ xem, một cao thủ cảnh giới Kim Đan như anh, nếu như đến một hang động trong đỉnh Lạc Hà mà không dám vào thì đúng là làm mất mặt những kẻ mạnh ở cùng tầng cảnh giới. Kể cả là ở thời Thượng Cổ thì cao thủ ở tầng Kim Đan cũng sẽ tung hoành thiên hạ.  

“Đây…những gì mà nhà họ Thiết chúng tôi có, cậu cứ đề xuất”, Thiết Vô Cực do dự, lên tiếng nói về cái giá khiến Đinh Dũng cũng phải ngạc nhiên.  

Chỉ cần nhà họ Thiết có, cậu cứ lên tiếng, tôi đều đồng ý. Thiết Vô Cực đưa ra lời đề nghị hấp dẫn. Nên biết nhà họ Thiết là gia tộc hào môn hàng đầu Kim Châu, giá trị bọn họ sở hữu vô cùng lớn.  

Đặc biệt là nhà họ Thiết thành lập nhiều năm ở đây, thâm căn cố đế, người ngoài không thể đoán được nhưng duy chỉ có một lão quái vật như Đinh Dũng mới tỏ thái độ điềm tĩnh với lời nói của Thiết Vô Cực.  

Thấy Đinh Dũng vẫn giữ phong thái như thường, không hề trả lời, Thiết Vô Cực nghiến răng nói tiếp: “Cậu Đinh, tôi thấy cậu cũng không giống người bình thường, tôi cũng không biết cậu muốn gì, vật bình thường có lẽ cậu Đinh cũng không coi trọng. Nhà họ Thiết chúng tôi cất giữ một bản ghi chép cổ, nếu cậu có hứng thú, tôi có thể tặng nó cho cậu”.  

“Bản ghi chép cổ đó chính là gia chủ của chúng tôi có được trong một dịp bất ngờ, là bảo vật của gia tộc, thế nhưng  sau khi gia chủ mất tích, bản ghi chép đó vẫn luôn nằm trong từ đường nhà tổ của nhà họ Thiết”, nói rồi, Thiết Vô Cực nhìn Đinh Dũng, đây là vật quý nhất mà ông ta có thể đưa ra rồi.  

Không phải ông ta không biết sự quý giá của nó. Chỉ là trước kia, Thiết Linh Long từng nói thà mất tài sản nhà họ Thiết chứ tuyệt đối không thể để mất bảo vật này vì giá trị của nó không thể dùng tiền đổi lấy được, nó rõ ràng là vật vô giá.  

“Ồ”, Đinh Dũng nhướng mày, tỏ vẻ hiếu kỳ.  

Nghe Thiết Vô Cực nói vậy, thì gia chủ nhà họ Thiết là người rất kì bí. Thứ có thể khiến Thiết Linh Long cho là bảo vật, vả lại còn là bản ghi chép cổ thì Đinh Dũng lại thấy rất hứng thú.  

Thấy vẻ mặt hứng thú đó của Đinh Dũng, Thiết Vô Cực mừng ra mặt. Biết có hi vọng, ông ta vội nói: “Cậu Đinh, mời đi theo tôi”.  

Nói rồi, Thiết Vô Cực đi ra ngoài trước, Đinh Dũng thấy vậy cũng đi theo.  

Thiết Vô Cực có thể dẫn anh tới từ đường nhà họ Thiết, xem ra không có gì che giấu mình, nghĩ vậy, Đinh Dũng gật đầu. Nếu như có thể kiếm được gì hời, thì đi vào hang động một lần cũng xứng.  

Từ đường của nhà họ Thiết nằm đằng sau trang viên Thanh Long. Trước kia nhà họ Thiết thành lập ở đây chính là nằm dưới Thanh Thành Sơn, sau này mới mua được nơi này từ chính phủ, và nơi này được coi là lãnh địa tư nhân của nhà họ Thiết.  

Lúc này, Đinh Dũng cùng Thiết Vô Cực tới từ đường, đây là một gian nhà với kiến trúc cổ xưa, vừa lại gần đã ngửi thấy một mùi hương thơm nồng lan toả.  

Bên ngoài từ đường còn có người canh gác. Sau khi thấy Thiết Vô Cực, hai người canh cửa lập tức đi tới, khom người lạy: “Tổng quản, ông đến rồi”.  

“Ừm, mở cửa”, Thiết Vô Cực khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm, mỗi cử chỉ hành động đều mang phong thái nghiêm túc.  

Hai người kia nghe xong thì hơi do dự, một người trong đó nhìn Đinh Dũng, tỏ vẻ bị làm khó, nói: “Tổng quản, gia chủ có lệnh, người ngoài không được vào từ đường…”  

“Gia chủ mất tích rồi, còn quan tâm tới mệnh lệnh gì nữa, còn không mau mở cửa”, nghe vậy, Thiết Vô Cực không khỏi cau mày, hạ giọng nạt.  

“Đây…”, hai tên đưa mắt nhìn nhau, nghiến răng rồi mới mở cửa, cung kính nói: “Mời tổng quản”.  

Thiết Vô Cực ngẩng đầu, dẫn Đinh Dũng vào trong.  

Vừa vào đến cửa đã thấy một hàng linh vị được xếp ngay trước mặt. Những linh vị này ít cũng phải lên tới cả hàng trăm cái, bên dưới còn có lư hương rất to, mùi hương thơm cứ thế toa ra khắp nơi.  

“Đời cháu thứ 103 của nhà họ Thiết, Thiết Vô Cực xin lạy các vị tổ tông”, thấy bài vị, Thiết Vô Cực nghiêm mặt, châm ba nén hương, bái trước linh vị rồi mới cắm vào lư hương. Mùi hương càng nồng hơn ban nãy.