Chàng Rể Trường Sinh

Chương 336: Kiếm trúc?”,




“Nếu tôi không thả thì sao?”, Tần Văn Minh tức tối. Giọng điệu này của Đinh Dũng lập tức khiến hắn ta tối sầm mặt, hắn nhếch miệng lạnh lùng: “Lần yến tiệc này để nhằm mục đích đàm phán việc liên minh, bọn họ từ chối thì đương nhiên phải trả giá”.  

“Các ông đừng quên, chúng tôi còn chưa đồng ý liên minh với các ông, đừng nói chắc chắn quá”, Đinh Dũng lạnh giọng, quay đầu nhìn Thiết Vô Cực.  

Cảm nhận được ánh mắt đó của Đinh Dũng, Thiết Vô Cực bất giác cau mày, nói thật thì ông ta cũng không muốn liên minh với nhà họ Bách Lí làm gì. Chẳng cần nghĩ cũng biết mấy người này có dã tâm lang sói, nhất định sẽ chiếm lợi ích ở thành phố Kim Châu, thế nhưng những gia tộc này đều là gia tộc lớn ở Giang Bắc, thực lực không phải nhà họ Thiết có thể lay chuyển được, vả lại...nhà họ Thiết còn phải cầu cứu những người khác.  

“Việc thành lập liên minh, quả thực cần tính toán lâu dài”, nghĩ vậy, Thiết Vô Cực bật cười ha ha, nói.  

Ông ta không nói không đồng ý, cũng không nói đồng ý, câu nói nước đôi thế này khiến Đinh Dũng nheo mắt, xem ra lão hồ ly này không định chuẩn bị đối đầu với nhà họ Bách Lí.  

“Cậu cũng muốn từ chối thành lập liên minh?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Tần Văn Minh cau mày lạnh giọng.  

Advertisement

“Vốn dĩ tôi còn suy nghĩ nhưng thấy thái độ đó của cậu, tôi cho rằng thôi không cần nữa”, Đinh Dũng gật đầu trả lời không hề né tránh.  

Trong mắt Tần Văn Minh rõ sát khí đằng đằng. Hắn nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng: “Việc liên minh nhất định phải thực hiện, nếu như có người muốn ngáng đường thì đừng trách chúng tôi khai trừ”.  

“Cậu không phải đối thủ của tôi”, Đinh Dũng lắc đầu, bộ dạng thản nhiên.  

Dáng vẻ đó lập tức khiến Tần Văn Minh tức tối. Chưa bao giờ hắn bị người ta coi thường, cũng chưa có ai dám nói với hắn những lời như vậy.  

Advertisement

“Cậu cho rằng tôi không phải đối thủ của cậu?”, Tần Văn Minh bật cười lạnh lùng, đột nhiên chỉ vào Trương Bồi Sơn mà nói: “Chi bằng thế này, cậu và tôi đánh một trận, nếu cậu thắng, tôi thả hắn ta”.  

“Thế nhưng nếu tôi thắng thì tôi chỉ có thể tiễn cả hai người lên đường”, Tần Văn Minh nhếch miệng mỉa mai. Mặc dù thực lực của Đinh Dũng không phải vừa nhưng Tần Văn Minh có sự tự tin tuyệt đối, Đinh Dũng nhất định không phải đối thủ của hắn.  

Vì Tần Văn Minh mạnh nhất không phải là thể thuật mà là kiếm đạo độc nhất vô nhị của nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc. Trước đó khi đối đầu với Đinh Dũng, Tần Văn Minh không hề thi triển thực lực cho nên mới khiến Đinh Dũng được đà.  

“Nếu tôi thắng thì sao? Chỉ có thể thả chúng tôi đi sao?”, Đinh Dũng nhướng mày, nhìn Tần Văn Minh lãnh đạm nói.  

“Cậu thắng? Nếu cậu có thể thắng, thì tôi đi đầu xuống đất. Từ nay về sau, gặp cậu tôi gọi bằng tiếng đại ca”, Tần Văn Minh nghe Đinh Dũng nói vậy thì bật cười, nhếch miệng mỉa mai: “Rất đáng tiếc, cậu không thể thắng nổi tôi đâu”.  

“Nhà họ Tần Thị mạnh nhất là kiếm đạo, e rằng cậu không phải đối thủ của Tần Văn Minh tôi đâu”.  

“Vậy thì cũng chưa chắc, nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc là gia tộc gì chứ, Đinh Dũng không thể là đối thủ của Tần Văn Minh được”.  

“Đúng là đáng tiếc, thân thủ của tên này không tồi, đáng tiếc lại gặp phải người nhà họ Tần Thị”.  

Nghe Đinh Dũng đồng ý khiêu chiến với Tần Văn Minh, những người bên dưới không khỏi xôn xao. Không dễ gì mới có người khiêu chiến quyền uy của nhà họ Tần Thị, thế nhưng mọi người thấy bộ dạng tự tin của Tần Văn Minh thì chỉ biết thở dài.  

Không ai đánh giá cao Đinh Dũng, thậm chí Hàn Hàn từng đụng độ với Đinh Dũng nhưng vẫn cười điên dại, cho rằng Đinh Dũng đối đầu với Tần Văn Minh là tự tìm cái chết.  

“Tôi muốn nói rõ ràng trước đã. Mặc dù hắn ta là tên ở rể nhà họ Hàn chúng tôi nhưng việc lần này không liên quan gì đến nhà họ Hàn cả”, Hàn Hàn đứng trong đám người, nghiến răng hét lớn.  

Nếu Đinh Dũng đại diện cho nhà họ Hàn, một khi xảy ra xung đột với Tần Văn Minh, cho dù kết quả thế nào thì nhà họ Hàn sẽ không thể gánh nổi cơn phẫn nộ của nhà họ Tần Thị.  

“Anh họ, anh đang nói gì vậy?”, nghe vậy, Hàn Phương Nhiên không kiềm chế nổi, mặt mày khó coi nhìn Hàn Hàn, nghiến răng: “Anh cũng không đại diện được cho nhà họ Hàn đâu. Dù gì thì Đinh Dũng cũng là người nhà họ Hàn, anh không có quyền mà nói vậy”.  

“Vả lại anh bợ đỡ người khác, tự huỷ uy phong của mình, anh có xứng là người nhà họ Hàn không?”, Hàn Phương Nhiên chưa bao giờ tỏ ra tức giận, thế nhưng thấy Đinh Dũng bị Hàn Hàn mỉa mai như vậy, sự khó chịu tích tụ trong lòng lúc này bùng phát.  

Thấy Hàn Phương Nhiên cũng ở đây, Hàn Hàn tối sầm mặt, hắn nhìn Hàn Phương Nhiên, nghiến răng: “Đinh Dũng không biết trời cao đất dày, dám khiêu chiến nhà họ Tần Thị, lẽ nào nhà họ Hàn chúng ta cũng phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của hắn?”  

“Cậu yên tâm, ân oán của tôi và hắn không liên quan gì đến nhà họ Hàn cả”, đúng lúc này, Tần Văn Minh nhếch miệng cười, nhìn Hàn Hàn nói.  

Lời nói của Hàn Hàn khiến Tần Văn Minh nghe mà dễ chịu, cái hắn cần là những người ngoan ngoãn như chó con thế này, lút cút đi theo sau mình, bất cứ lúc nào cũng biết liếm chân chủ, còn kẻ như đá ngáng đường giống Đinh Dũng đây thì loại bỏ đi là được.  

Chưa bao giờ hắn cho rằng Đinh Dũng là đối thủ của mình, nghĩ vậy, Tần Văn Minh không do dự nữa, cứ thế xông về phía Đinh Dũng, đồng thời trong tay hắn có thêm một thanh kiếm trúc mang theo luồng sát khí chém về phía Đinh Dũng.  

“Kiếm trúc?”, Đinh Dũng sững người, trước đó anh từng nghe nói kiếm đạo lâu đời của nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc. Đinh Dũng còn cho rằng đây là gia tộc chuyên tu kiếm, không ngờ chỉ là “kiếm đạo” trong thi đấu.  

Thấy Tần Văn Minh lao tới, Đinh Dũng không kịp nghĩ nhiều, anh né người sang bên, sau đó đan tay lại với nhau, gẩy về phía mũi kiếm. Kiếm trúc đột nhiên phát ra âm thanh khác thường.  

Đinh Dũng thay đổi sắc mặt, cau mày. Vừa rồi cảm giác về thứ kim loại nhâm nhập vào tay anh khiến anh chợt sững người. Lẽ nào tên này không phải dùng kiếm trúc mà chỉ cố ý dùng thanh kiếm có hình dạng như kiếm trúc?  

“Chết đi”, Tần Văn Minh di chuyển kiếm rất nhanh, nhanh tới mức khiến Đinh Dũng loạn mắt.  

Lúc này Đinh Dũng chỉ mới hơi khựng người lại thì đường kiếm kia đã chém tới, cứ thế bổ về phía đầu Đinh Dũng, thậm chí anh đã cảm nhận được nhát kiếm kia đã chém vào da thịt mình rồi.  

Đương lúc nghìn cân treo sợi tóc, túi đựng đồ của anh chợt lay động và một vật tự bay ra khỏi túi đựng đồ, chắn trước mặt Đinh Dũng.  

“Vỏ kiếm đen”, Đinh Dũng nheo mắt nắm lấy vỏ kiếm đen kia.  

Thanh kiếm chém vào cái vỏ kiếm màu đen thì đột nhiên bị bật ra. Cũng không biết vỏ kiếm này được làm bằng gì mà cứng như vậy.  

“Cậu cũng thử kiếm đạo của tôi xem”, thấy Tần Văn Minh bị bật kiếm ra, Đinh Dũng mới cười lạnh lùng, vỏ kiếm đen trong tay đột nhiên rẽ một đường cong trong không gian.  

Vỏ kiếm đen kia giống như đường quét của sao chổi để lại, cứ thế lướt đến chém vào kiếm trúc của Tần Văn Minh. Đòn đánh này, Đinh Dũng đã dùng mười phần sức lực. Cho dù anh không dùng võ đạo tu vi nhưng Võ Đạo Đại Sư bình thường cũng không mấy ai có thể cản nổi đường kiếm này.  

Keng! Âm thanh chói tai vang lên. Kiếm trúc của Tần Văn Minh phát ra âm thanh lanh lảnh, cứ thế bị vỏ kiếm đen chém tới tạo thành một lỗ hổng, còn Tần Văn Minh mặt mày tái mét, không kịp phản ứng lại, bị một luồng áp lực nặng nề chèn ép đến mức quỳ sụp xuống đất. Từng viên đá cẩm thạch trên mặt đất xuất hiện bốn, năm đường nứt.  

Tần Văn Minh không thể đỡ nổi nhát kiếm này vì bị vỏ kiếm kia đè nén. Sức mạnh trong cơ thể hắn ta không thể cự lại nổi khiến cho lục phủ ngũ tạng bị thương, máu tươi cứ thế trào ra khỏi cổ họng.