Hàn Hàn vừa ngất đi liền bị Đinh Dũng dùng linh lực làm cho tỉnh lại. Lúc này mặt hắn đã tái mét hẳn đi, hắn trợn mắt thở thều thào. Cơn đau đớn cực hạn khiến Hàn Hàn có cảm giác muốn chết đi cho rồi.
Cơn đau này rõ ràng khiến người ta sống không bằng chết. Hàn Hàn nắm chặt tay, nghiến răng, vì hắn biết một khi chuyện này đến tai hội đồng quản trị thì hắn cũng toi đời.
“Anh có đi hay không?”, Đinh Dũng giơ tay vỗ vào vai Hàn Hàn, nói: “Nếu không muốn thì…”
“Tôi, tôi đi, tôi đi là được chứ gì?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Hàn run rẩy, vẫn luôn thấy vai mình có cơn đau đớn kịch liệt, suýt chút nữa thì kêu gào thảm thiết. Trên thực tế, Đinh Dũng không hề dùng lực, nhưng lại có dã tâm giết người khiến cho Hàn Hàn lúc này sợ mất mật.
Nghe vậy, Đinh Dũng hắng giọng, thả tay ở cổ Hàn Hàn ra: “Cho anh mười phút, triệu tập tất cả mọi người đi họp”.
Advertisement
“Được, được”, Hàn Hàn mặt mày méo xệch, rút điện thoại ra gọi.
Cảm giác từng bước, từng bước tự đẩy mình xuống hố sâu quả là việc đau đớn nhất trên đời. Lúc này Hàn Hàn đang trải qua cảm giác như vậy. Có Đinh Dũng ở bên nhìn chằm chằm như hổ đói, Hàn Hàn mà không triệu tập cuộc họp thì cũng không được, thế nhưng một khi triệu tập cuộc họp mà Đinh Dũng đem việc này nói ra thì hắn chẳng thể có chỗ đứng trong tập đoàn Hàn Thị nữa, thậm chí rất có khả năng sẽ bị ông nội đuổi ra khỏi tập đoàn.
“Alo bố ạ, giúp con triệu tập cổ đông trong công ty, con muốn mở cuộc họp khẩn”, Hàn Hàn nói với giọng bất lực: “Sau mười phút, con đợi mọi người ở phòng họp”.
“Có việc gì thế?”, bên trong điện thoại vang lên giọng nói tỏ vẻ khó hiểu của Hàn Thành Phú, rất rõ ràng, ông ta đã nghe ra có gì đó không ổn từ lời nói của Hàn Hàn.
Advertisement
Nghe bố mình hỏi, Hàn Hàn không dám trả lời mà chỉ nhìn sang Đinh Dũng, thấy Đinh Dũng đang nhìn mình, hắn đột nhiên run rẩy, vội nói: “Không, không có gì, con phát hiện ra một vấn đề, muốn thảo luận với mọi người.”
“Bố giúp con triệu tập người đi, nếu không, nếu không con trai bố sẽ mất mạng đấy”, đột nhiên Hàn Hàn hét lên vào điện thoại.
Nghe thấy câu này, mặt Đinh Dũng tối sầm cả lại, anh dùng chân đạp bay chiếc điện thoại trong tay Hàn Hàn, sau đó nhấc Hàn Hàn lên, lạnh giọng nói: “Anh đã không hợp tác, thì đi cùng tôi tới phòng họp, đợi bố anh đến, tôi không tin hôm nay không mở được cuộc họp”.
Nói rồi, Đinh Dũng lôi Hàn Hàn ra khỏi phòng, Hàn Hàn với chiều cao hơn một mét bảy, cũng chẳng thấp hơn Đinh Dũng là mấy, thế nhưng Đinh Dũng nhấc hắn lại dễ như túm con chim non vậy.
Tất cả nhân viên thấy cảnh này đều trợn tròn mắt, nhìn Đinh Dũng nhấc Hàn Hàn như túm một con chim non đi vào thang máy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Trời ơi, có kịch hay xem rồi”.
“Lão Đại đắc tội với ai rồi, người đó là ai?”
Đợi sau khi Hàn Hàn bị Đinh Dũng đưa đi, những tiếng xì xào trong văn phòng mới rộ lên không ngớt. Thực sự thì cảnh tượng vừa rồi khiến người ta quá ngỡ ngàng vì từ trước đến giờ Hàn Hàn vẫn luôn dưới một người mà trên vạn người ở công ty.
Đinh Dũng lôi Hàn Hàn tới văn phòng, không hề đi né bất cứ người nào. Chẳng mấy chốc, việc Hàn Hàn bị lôi đi đã đồn ra khắp công ty, thế nhưng rất ít người nhận ra Đinh Dũng, vì vốn dĩ người từng gặp Đinh Dũng không hề nhiều, lại thêm mọi hành động và lời nói hiện giờ của Đinh Dũng khác hoàn toàn so với trước kia.
Phòng họp yên tĩnh không có lấy bóng người. Đinh Dũng lôi Hàn Hàn vào trong phòng họp, sau đó đi tới sau đó lấy điện thoại ra kết nối với các thiết bị xung quanh, đợi mọi người tới.
Vừa rồi Đinh Dũng ngang nhiên lôi Hàn Hàn tới đây trước con mắt chứng kiến của tất cả mọi người là vì anh muốn cho người của cả tập đoàn biết Hàn Hàn bị người ta lôi vào phòng họp, như vậy nhất định sẽ khiến Hàn Tông Khôn phải chú ý.
Trên thực thế, việc này đã nhanh chóng được đồn thổi khắp cả công ty. Hàn Thành Phú nhận được tin, lập tức dẫn người tới phòng họp.
“Có việc gì vậy?”, Hàn Tông Khôn ngồi trong văn phòng chủ tịch cau mày nhìn trợ lý.
Vốn dĩ thông tin này rất khó đồn đến tai Hàn Tông Khôn vì nhân viên bình thường không thể vào được văn phòng của chủ tịch, thế nhưng vừa rồi đúng lúc Hàn Tông Khôn xuống tầng dưới có chút việc thì nghe thấy vài nhân viên xôn xao bàn tán, ông ta lập tức gọi trợ lý hỏi rõ ngọn ngành.
“Chủ tịch, tôi cũng đang muốn báo cáo với ông”, trợ lý của Hàn Tông Khôn là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, lúc này gật đầu nói ái ngại: “Nghe nói Hàn Hàn thiếu gia bị người ta lôi đi, nghe nói hình như không phải người của tập đoàn”.
“Khốn khiếp, người của tập đoàn Hàn Thị bị một tên ở đâu lôi đi hiên ngang như vậy?”, nghe vậy, Hàn Tông Khôn cau mày, nạt: “Còn không mau đi điều tra xem rốt cục có chuyện gì?”
Hàn Hàn là cháu trai duy nhất của dòng họ, nếu như Hàn Hàn gặp phải chuyện gì, tới lúc đó tập đoàn Hàn Thị có lớn mạnh thế nào cũng không có người thừa kế. Hàn Tông Khôn đương nhiên không thể chậm trễ.
“Vâng, vâng, tôi nghe nói người đó không đưa Hàn Hàn thiếu gia ra khỏi công ty mà đưa tới phòng họp”, trợ lý gật đầu sợ hãi, sau đó do dự một hồi rồi quyết định đem mọi thứ mình biết nói ra.
“Ừm? Đưa người tới phòng họp?”, Hàn Tông Khôn sững người, sau đó cau mày nghĩ ngợi một lát, đứng dậy nói: “Đi, chúng ta đi xem xem rốt cục có chuyệ gì?”
“Vâng, thưa chủ tịch”, nghe Hàn Tông Khôn nói vậy, trợ lý vội gật đầu.
Đúng lúc này, lãnh đạo các phòng ban của tập đoàn Hàn Thị cũng nhận được tin, không ít người ý thức được có chuyện lớn xảy ra nhưng rất ít người tỏ thái độ quan tâm, họ đều cho rằng Hàn Hàn sẽ không xảy ra chuyện.
“Trong vòng 10 phút, tất cả tới phòng họp”.
“Cuộc họp khẩn, trong vòng mười phút có mặt”.
“Hàn Hàn thiếu gia bị bắt đi rồi, mau tới phòng họp”.
Luồng thông tin bùng nổ trong tập đoàn Hàn Thị, một đồn mười, mười đồn trăm, nội dung càng lúc càng khác biệt, thế nhưng các lãnh đạo nghe xong thì không hề chần chừ, lập tức tới phòng họp.
“Xong rồi, lần này e rằng xảy ra chuyện rồi”, Hàn Hàn ở bên cạnh cửa phòng họp, mặt mày tái nhợt. Cho dù thế nào hắn cũng không thể ngờ nổi Đinh Dũng đột nhiên lại xuất hiện, vả lại trong tay còn có bằng chứng khiến hắn không có thời gian mà phản ứng lại, cứ thế bị lôi đến đây chịu trận.