Sau khi làm thủ tục ra viện xong xuôi, bọn họ quay về nhà. Điều khiến Đinh Dũng không ngờ tới đó là trong khoảng thời gian mình rời khỏi dây, Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn vẫn ở trong khu biệt thự Thanh Thành Sơn. Khu biệt thự với phong cách cổ điển và trang nhã thì lúc này lại bày đủ thứ hoa hoét loè loẹt khiến không gian bị phá vỡ hoàn toàn.
Bể nước trong sân bây giờ còn có vài con vịt đang bơi, dưới bóng cây liễu đã biến thành vùng đất trồng toàn rau là rau.
Nghe Hàn Thành Sơn nói, cũng không biết Lâm Hồng Ngạn nghe ở đâu ra lời đồn, cho rằng rau cỏ mua ở chợ đều phun thuốc độc hại, nên tự mình trồng rau. Có điều quan trọng là bà ta lại không trồng mà việc này đương nhiên đến tay Hàn Thành Sơn.
Chiều hôm đó, một tấm thiệp mời được gửi tận tay Đinh Dũng.
Advertisement
Đây chính là tấm thiệp mang hơi hướng cổ điển, giấy trắng chữ đen, hàng chữ tự nhiên phóng khoáng đầy khí thế. Đinh Dũng nhìn một cái liền cau mày.
Thay vì nói đây là một tấm thiệp mời thì nói đây là tờ giấy thông báo lại hợp lý hơn. Thông báo cho các gia tộc lớn nhỏ ở thành phố Kim Châu bảy giờ tối mai tham gia yến tiệc, đặc biệt là câu cuối cùng: “Nhất định phải tới, nếu không hậu quả tự chịu”, điều này càng khiến Đinh Dũng chắc chắn một suy nghĩ.
Nhà họ Bách Lí xuất hiện không hề trong yên bình, vừa xuất hiện đã thể hiện vẻ ngang ngược, cũng không biết ngày mai những người tới nhà họ Bách Lí quy tụ rốt cục muốn làm gì?
Có điều Đinh Dũng cũng không nghĩ nhiều. Trương Bồi Sơn đã gửi tấm thiệp này tới đây thì anh cũng không thể ngó lơ, thế rồi Đinh Dũng quyết định ngày mai tới đó xem xem nhà họ Bách Lí rốt cục muốn làm gì.
Advertisement
Thế nhưng vì đã đồng ý với Hàn Phương Nhiên phải giúp cô điều tra chỗ công trình nên anh phải tới đó một chuyến, nói gì thì đây cũng là hạng mục hợp tác của nhà họ Hàn và nhà họ Kim, cho dù tổn hại cho bên nào thì cũng phải đi xem.
Hơn hai giờ chiều, Đinh Dũng lái xe tới công trình mà Hàn Phương Nhiên nói. Trước đó anh cũng đã từng tới đây một lần, có điều khi ấy nơi này vẫn còn đang tháo dỡ, còn bây giờ cả vùng đất đã được san bằng, một toà nhà đã được xây tám tầng.
“Cậu kia, cậu tới đây làm gì?”, đương lúc Đinh Dũng còn đang mải nhìn thì một người đàn ông trung tuổi đội mũ an toàn lao động màu vàng đi tới, vỗ vào vai Đinh Dũng, nói: “Mau đi thôi, ở đây không an toàn đâu”.
“Ừm?”, Đinh Dũng sững người, nhưng vẫn đi theo, hỏi: “Không an toàn sao ạ? Toà nhà mới xây sao lại không an toàn được?”
“Cậu nhìn cái này xem”, người đàn ông trung tuổi nhếch miệng, nắm một viên gạch vỡ dưới mặt đất lên.
Ở phần giữa viên gạch nứt vỡ, có thể nhìn thấy rõ bên trong viên gạch thế nào. Bên trong viên gạch đỏ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có vài điểm rất nhỏ là đặc, chống đỡ cho cả viên gạch.
“Hoá ra là vậy”, Đinh Dũng thầm nhủ, nhìn người đàn ông mà cười nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, có điều sao các anh lại dùng viên gạch loại này?”
“Dùng gạch thế này xây thì sao kiên cố được?”
Nghe vậy, người đàn ông trung tuổi mới lắc đầu bất lực: “Kiên cố gì chứ, có cơn gió thổi qua còn sợ đổ nữa là, vả lại thiết kế của toà nhà này hơn ba mươi tầng, dùng loại gạch này e rằng chẳng được mấy năm đã đổ rồi”.
“Chẳng còn cách nào khác, vật liệu được gửi đến như vậy, chúng tôi cũng không phụ trách mua bán”, nói tới đây, người đàn ông trung tuổi bất lực khoát tay: “Cậu đừng nói với ai tôi nói với cậu, nhà ở đây không mua được đâu, tất cả đều là công trình mục nát thôi. Cậu xem xi măng ở đây cũng chẳng ra gì”.
“Có điều chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Trước đây chúng tôi cũng đã có ý kiến, chúng tôi chưa bao giờ làm công trình mà phải hổ thẹn lương tâm cả, có điều vì đã ký hợp đồng rồi, nếu không làm thì chúng tôi không lấy được tiền, tới lúc đó mọi người đều chết đói cả”.
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở”, Đinh Dũng gật đầu cười nói.
“Ê, làm gì thế hả?”, đúng lúc này, một người đàn ông đội mũ trắng đi tới, thấy Đinh Dũng thì lập tức nạt: “Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây, mau ra khỏi đây cho tôi”.
“Mau đi, đừng nói tôi nói gì với cậu”, người đàn ông trung tuổi thấy vậy thì lập tức đi nhanh về phía trước.
Còn Đinh Dũng nhìn về phía đối phương hồi lâu mới hỏ: “Anh là giám sát công trình ở đây à?”
“Đúng thế, có mắt nhìn đấy”, thấy Đinh Dũng có thể nhận ra thân phận của mình, mặt người đàn ông tỏ vẻ cao ngạo, hắn ta chỉ vào Đinh Dũng: “Nơi này không phận sự miễn vào, mau đi cho tôi”.
“Anh làm giám sát ở đây à? Tôi muốn hỏi anh xem anh giám sát thế nào đấy”, Đinh Dũng nheo mắt, lấy một viên gạch ở dưới đất lên, chỉ vào bên trong nó mà nói: “Dùng loại gạch này mà cũng để yên à?”
“Liên quan gì đến cậu?”, tên giám sát thay đổi sắc mặt, giật lại viên gạch từ tay Đinh Dũng, nạt: “Mau đi khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí”.
“Dùng loại gạch thế này mà đi xây nhà, tới lúc xảy ra vấn đề gì thì các anh có chịu trách nhiệm nổi không hả?”, Đinh Dũng hắng giọng, nhìn chằm chằm vào tên giám sát: “Đừng vì mấy đồng tiền mà mờ mắt, tới khi có chuyện thì người phải chịu trách nhiệm chính là giám sát quản lý công trình như các anh chứ chẳng phải ai khác đâu”.
“Cậu, cậu nói năng hàm hồ, không biết thì đừng nói bừa. Đây là gạch rỗng lòng, đạt tiêu chuẩn quốc tế”, tên giám sát rõ ràng á khẩu, cố gắng biện lý do: “Không hiểu thì đừng có nói, cẩn thận hoạ từ miệng mà ra”.
Nghe vậy, mắt Đinh Dũng sắc lạnh hơn hẳn, anh bật cười: “Gạch rỗng lòng? Gạch rỗng lòng mà thế này à?”
“Tôi là người phụ trách công trình này, không ngờ các anh lại rút ruột công trình như vậy, đúng là cho tôi được mở mang tầm mắt đấy, lập tứng dừng thi công cho tôi, dỡ ngay những gì đã xây cho tôi”, Đinh Dũng chắp tay ra sau, nhìn tên giám sát mà lên giọng quát.
Toà nhà này đã xây được tám tầng, nếu như xây hết bằng loại gạch này thì phải tháo dỡ đi và xây lại, nếu không thì sau này sẽ đổ sụp. Nếu xảy ra chuyện gì thì bên khai thác phải chịu trách nhiệm”.
“Ôi chao, cậu là người phụ trách hạng mục công trình cơ à?”, thế nhưng nghe Đinh Dũng nói vậy, tên giám sát kia mặt mày mỉa mai, chỉ vào Đinh Dũng mà bật cười: “Cậu cũng không đái ra lấy một bãi soi xem cái ngữ như cậu mà còn đòi làm phụ trách công trình sao? Cậu có biết công trình này ai phụ trách không hả?”
“Công trình này là do đại thiếu gia nhà họ Hàn, Hàn Hàn thiếu gia phụ trách”, nói tới đây, hắn càng cao ngạo hơn, cứ thế nhìn Đinh Dũng mà mỉa mai: “Vật liệu cũng là do cậu Hàn Hàn phụ trách đặt mua, cậu nói những thứ này có vấn đề, lẽ nào nói thiếu gia Hàn Hàn có vấn đề? Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nói năng hàm hồ, nếu không thì tôi không cho cậu yên ổn mà rời khỏi đây đâu”.