“Phương Nhiên, con tỉnh rồi? Con tỉnh lại từ bao giờ vậy?”, thấy Hàn Phương Nhiên tỉnh lại, Lâm Hồng Ngạn thẫn thờ tại chỗ.
Sau đó, mắt bà ta đỏ hoe, vội đi tới, ôm chầm Hàn Phương Nhiên vào lòng: “Con gái yêu của mẹ, mẹ còn tưởng con không tỉnh lại được nữa”.
Thấy cảnh này, Đinh Dũng chỉ biết thở dài. Lâm Hồng Ngạn dù thế nào thì vẫn yêu thương Hàn Phương Nhiên hết mực, cho dù bà ta có thế nào với anh thì anh cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn với bà ta.
Dù gì cũng là mẹ vợ, Đinh Dũng bình thường đều có thể nhẫn nhịn, có thể né tránh xung đột, chỉ sợ Hàn Phương Nhiên ở giữa khó xử.
Lúc này Hàn Thành Sơn đi vào, thấy hai mẹ con đang ôm nhau thì ông ta chợt chết lặng, vẻ mặt kinh ngạc đi tới bên Đinh Dũng nói: “Đinh Dũng, con, con cũng hiểu về y thuật sao? Thật sự con đã đánh thức được Phương Nhiên sao?”
Advertisement
“Con nói con nhất định sẽ chữa được cho Phương Nhiên mà”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Hai bác sĩ kia nói chỉ chắc chắn năm mươi phần trăm cho nên con mới không muốn bọn họ chữa cho Phương Nhiên”.
Nếu như là bình thường, Đinh Dũng chắc chắn sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng thấy tình cảm sâu đậm giữa Hàn Phương Nhiên và Lâm Hồng Ngạn, anh cho rằng mình không thể khiến mỗi quan hệ với hai vợ chồng Hàn Thành Sơn trở nên gượng gạo.
Nghe vậy, Hàn Thành Sơn ái ngại nhìn xung quanh rồi bật cười, đắc ý nói: “Đều tại mẹ con tìm cái loại bác sĩ gì không biết, vừa rồi còn dương dương tự đắc nói với bố mẹ là muốn về nước, không chữa cho Phương Nhiên nữa”.
Đinh Dũng mặt mày kỳ quặc, trước đó Hàn Thành Sơn không hề nói với giọng như vậy, có điều anh cũng không nói thẳng ra làm gì mà nhếch miệng cười nói: “Bố, chi bằng giờ gọi bọn họ vào, vừa rồi không phải đã cược với bọn họ rồi sao?”
Advertisement
“Haiz, đúng vậy”, Hàn Thành Sơn sáng mắt, nhếch miệng cười.
Trước đó Hàn Thành Sơn quả thực đã bị thái độ cao ngạo của tên bác sĩ kia làm cho tức tối, có điều người này do Lâm Hồng Ngạn mời tới, lại thêm ông ta cũng chẳng còn cách nào khác cho nên mới thoả hiệp.
Hàn Thành Sơn vừa đi ra cửa đã gặp ngay hai bác sĩ kia đi tới, mặt ông ta mừng thấy rõ, vội nói: “Cậu Peter, tôi cũng đang muốn tìm hai người đây, không ngờ các cậu lại tới đây rồi”.
Lúc này, Peter và bạn của hắn đi tới, trên tay người bạn của hắn đã có thêm lớp thạch cao băng bó, trên cổ còn treo một đoạn dây để đỡ phần tay, nghe Hàn Thành Sơn nói vậy thì hắn ta bật cười, đáp: “Sao vậy, bác nghĩ thông rồi à?”
Phía sau cả hai người bọn họ còn có vài bác sĩ khác. Sau khi thấy Hàn Thành Sơn, một bác sĩ trong đó vội đi tới, kéo tay áo Hàn Thành Sơn, khẽ giọng nói: “Cậu Peter sắp phải về nước làm phẫu thuật, ông còn không mau cầu xin cậu ấy, trước khi về nước thì thăm khám cho cô Hàn?”
Những bác sĩ khác cũng lần lượt liếc mắt sang Hàn Thành Sơn, dù sao mấy người bọn họ đều đang thảo luận về tình trạng của Hàn Phương Nhiên, chưa ai đưa ra được phương ánh, nhưng Peter là chuyên gia từ nước ngoài, vả lại còn có chuyên môn về xử lý não bộ, từng có kinh nghiệm chữa trị cho người thực vật, vì vậy bệnh viện mới tiếp đãi với thái độ rất chu đáo và kính trọng.
“Ha ha ha, mấy vị, xin mời mọi người vào trong”, Hàn Thành Sơn bật cười ha ha, giơ tay làm tư thế mời.
Tất cả đều không hiểu ý ông ta là gì, thế nhưng bọn họ vẫn đi vào, chỉ có hai người phía Peter là khác, bọn họ không hiểu cách giao thiệp của người ở đây nên cho rằng mấy người phía Hàn Thành Sơn nghĩ thông rồi nên mới đắc ý, đi vào trong xem.
Vừa vào đến cửa, thấy Đinh Dũng đứng ở bên, mặt Peter lạnh lùng, nói: “Thế nào? Phương án của cậu có hiệu quả chưa thế? Tôi sắp phải về nước rồi, e rằng không tới ba ngày được đâu”.
Trên thực tế ý tứ của Peter rất rõ ràng, hắn ta muốn nói tôi phải về nước rồi, phương án của cậu không có tác dụng đâu, mau cầu xin tôi đi, vui thì tôi còn có thể chữa cho vợ cậu.
Thế nhưng điều hắn ta không ngờ tới đó là Hàn Phương Nhiên đã tỉnh từ lâu, phương án của Đinh Dũng căn bản không cần tới ba ngày, mới chỉ hơn một giờ đồng hồ ngắn ngủi mà đã có tác dụng rồi.
“Ha ha, may là hai người chưa đi”, Đinh Dũng nhếch miệng cười, nhìn Peter và bạn hắn: “Nếu hai người đi rồi thì vụ cược của chúng ta chẳng phải không thành rồi sao?”
“Anh Peter, anh còn nhớ vụ cá cược giữa chúng ta không?”, nói tới đây, Đinh Dũng đi sang một bên, để mọi người trông thấy Hàn Phương Nhiên và Lâm Hồng Ngạn.
Peter cau mày như nghe ra giọng điệu khác thường của Đinh Dũng, đúng lúc hắn định lên tiếng thì thấy Lâm Hồng Ngạn đang ôm Hàn Phương Nhiên nên mặt mày cứng đơ cả lại.
“Chuyện này, sao có thể”, bạn của Peter chỉ vào Hàn Phương Nhiên, mặt mày kinh ngạc.
Hàn Phương Nhiên là người thực vật, sao có thể trong vòng một giờ ngắn ngủi mà tỉnh lại được, đây là điều hoàn toàn không thể xảy ra, là kỳ tích trong giới y học.
“Đây…”, Peter cũng chết lặng.
Cho dù thế nào thì hắn cũng không thể ngờ Đinh Dũng có thể chữa khỏi cho Hàn Phương Nhiên, lúc này nghĩ tới vụ cá cược của mình và Hàn Phương Nhiên mà hắn thấy trước mắt như bị bóng đêm bao phủ, suýt nữa thì ngã ra đất.
“Trời ơi, tỉnh rồi”.
“Đây là thật sao? Rõ ràng là kì tích”.
“Cậu ta rốt cục đã dùng cách gì? Sao tôi lại thấy cậu ta quen thế này? Hình như từng gặp ở chỗ chủ nhiệm Lương”.
Mấy bác sĩ khác cũng kinh ngạc không thôi, nhìn Hàn Phương Nhiên đã tỉnh lại mà như đang gặp phải quỷ.
“Peter, trước đó hình như cậu nói nếu hắn ta chữa được thì cậu rút lui khỏi giới y học”, đúng lúc này, người bạn của Peter mặt mày khó coi thấy rõ, nghiến răng nói: “Cậu định thế nào?”
Nghe bạn mình nói vậy, Peter mặt mày khó coi vô cùng, hắn nghiến răng nhìn Đinh Dũng, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng: “Không ngờ cậu lại chữa khỏi cho cô ấy được, tôi muốn biết cậu đã dùng cách gì?”
“Tôi dùng cách gì không quan trọng, tôi chỉ muốn biết lời nói của anh Peter có tính hay không?”, Đinh Dũng nhếch miệng, vẻ mặt của anh trong mắt Peter không khác gì sự mỉa mai cả.
“Lời nói gì? Tôi nói gì?”, Peter nghiến răng, đột nhiên cười lạnh lùng, nói: “Ai có thể chứng minh tôi từng nói gì, đừng cho rằng cậu khiến một người thực vật tỉnh lại thì giỏi hơn tôi, thành tựu của tôi trong ngành y không phải người như cậu có thể so sánh”.
Nghe Peter nói vậy, vẻ mặt mấy bác sĩ kia có phần gượng gạo, không thừa nhận thì thôi nhưng không thể lý sự cùn vậy được.
Đinh Dũng nghe vậy thì chỉ ra cửa: “Chúng tôi có câu quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, người như anh không xứng đứng trong đất nước chúng tôi, mời anh đi cho”.