“Hừ, trong bệnh viện mà đánh bác sĩ, đúng là không biết ở đây còn có pháp luật gì nữa không?”, Peter hắng giọng nhìn người bạn của mình, lạnh lùng nói: “Bác Lâm, xem ra cô Hàn không cần chúng cháu chữa trị rồi”.
“Không không không, sao có thể như thế được chứ, cậu Peter xin đừng tức giận”, Lâm Hồng Ngạn nghe vậy thì tái mét mặt, bà ta trợn mắt nhìn Đinh Dũng, cười trừ: “Bệnh của Phương Nhiên vẫn phải dựa vào cậu mới có thể chữa trị được, xin cậu đừng chấp với nó làm gì”.
“Đinh Dũng, còn không mau xin lỗi cậu Peter?”, Hàn Thành Sơn cũng trợn mắt với Đinh Dũng, liếc nhìn anh rồi hạ giọng nói, “giờ Phương Nhiên hôn mê bất tỉnh, còn phải nhờ vào hai vị bác sĩ này, con mau đi xin lỗi cậu Peter đi”.
Nghe vậy, Đinh Dũng lạnh mặt: “Con nói rồi, năm mươi phần trăm khả năng là quá thấp, vả lại con cũng không cần bọn họ chữa trị cho Phương Nhiên, con đã có cách rồi, chắc chắn một trăm phần trăm có thể khiến cô ấy tỉnh lại”.
Trên thực thế Đinh Dũng nói có phần hơi quá, anh cũng không chắc chắn dị quả có thể khiến Hàn Phương Nhiên tỉnh lại, chỉ là về lý thuyết thì có thể mà thôi, chí ít thì còn đáng tin hơn là phương pháp trị liệu của hai tên này.
Advertisement
“Đinh Dũng, cậu cố tình không muốn Phương Nhiên tỉnh lại phải không?”, Lâm Hồng Ngạn tối sầm mặt chỉ vào Đinh Dũng mà nghiến răng: “Tôi đúng là đen đủi tám đời nên mới có một thằng con rể như cậu”.
“Con có cách chữa cho Phương Nhiên”, Đinh Dũng cau mày nói.
“Mọi người đã có cách chữa rồi thì không cần chúng tôi nữa”, Peter cười lạnh lùng, hắn ta đã nhìn ra suy nghĩ của Lâm Hồng Ngạn nên mới nói như vậy.
Quả nhiên, nghe hắn nói vậy, Lâm Hồng Ngạn biến sắc, vội cười trừ: “Cậu Peter, nó đang nói đùa thôi, nó chỉ là thằng cù bất cù bơ, sao hiểu về y thuật được?”
Advertisement
“Hừ, muốn chúng cháu tiếp tục chữa trị cho cô Hàn cũng không phải khó, chỉ cần…”, nói tới đây, Peter lại cười nhếch miệng rõ hơn.
“Chỉ cần thế nào? Chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì chúng tôi nhất định sẽ dốc sức”, Lâm Hồng Ngạn vội nói.
Nghe vậy, trong mắt Peter tỏ rõ vẻ châm chọc, hắn nhìn sang Đinh Dũng: “Chỉ cần cậu ta dập đầu nhận sai thì chúng cháu có thể tiếp tục chữa trị cho cô Hàn, nếu không…đừng trách chúng cháu thấy chết mà không cứu”.
“Còn nữa, cháu cũng muốn nói với bác một câu, phương pháp trị liệu kích thích, trên thế giới chỉ có hai chúng cháu biết”, nói tới đây, Peter lại nhếch miệng cười tôi độc.
Theo hắn thấy thì Lâm Hồng Ngạn vì chữa bệnh cho Hàn Phương Nhiên chắc chắn sẽ bắt Đinh Dũng quỳ xuống, hắn muốn cho Đinh Dũng mất hết tôn nghiêm, như vậy mới có thể đáp trả lại sự bất kính mà Đinh Dũng dành cho mình.
Peter là chuyên gia trong giới y học, tới đâu cũng được cung kính, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp một người như Đinh Dũng.
“Đinh Dũng, nghe thấy chưa hả? Nếu cậu không muốn Phương Nhiên nằm trên giường bệnh mãi thì lập tức dập đầu xin lỗi cậu Peter đi”, Lâm Hồng Ngạn gần như không hề do dự, cứ thế chỉ vào Đinh Dũng: “Phương Nhiên vì cậu mà hi sinh nhiều như vậy, giờ là lúc cậu nên báo đáp rồi”.
“Thôi bỏ đi, cứ làm theo cách hai cậu đây nói đi, thể diện cũng chẳng thể biến thành thuốc mà uống được, cũng chẳng thể chữa nổi bệnh cho Phương Nhiên”, Hàn Thành Sơn hít sâu nhìn Đinh Dũng thở dài.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh đã có rất nhiều người kéo đến, có người nhà bệnh nhân, cũng có cả những y bác sĩ, tất cả đều tỏ ra hiếu kỳ.
Nghe Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn nói vậy, Đinh Dũng tối sầm mặt lại, anh không ngờ hai người này lại không tin tưởng mình như vậy, thế rồi Đinh Dũng hít sâu một hơi, nhìn Peter: “Phương Nhiên là vợ tôi, giờ tôi chính thức thông báo với anh…”
“Lập tức đem theo phương pháp trị liệu kiểu kích thích của các anh mà cút khỏi đây cho tôi”, nghe được nửa câu đầu, mặt Peter hãy còn giữ nụ cười lạnh lùng, cho rằng Đinh Dũng đã phục theo mình, nhưng cho dù thế nào thì hắn vẫn không thể ngờ Đinh Dũng lại nói mình cút khỏi đây khi đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy.
“Cậu! Bảo vệ, còn ngây ra đấy làm gì, còn không đuổi cậu ta ra ngoài?”, Peter mặt mày tức tối, chỉ vào Đinh Dũng mà nạt.
Thế nhưng hắn ta không dám lại gần Đinh Dũng, chỉ sợ Đinh Dũng cho mình gãy tay như bạn mình.
“Cậu thanh niên, vợ cậu đã tới viện của chúng tôi thì phải nghe theo lời bác sĩ, chúng tôi còn có thể hại cậu sao?”, đúng lúc này, một vị bác sĩ mặc báo trắng đi tới, thấy Đinh Dũng thì nói: “Cậu thanh niên, đừng tưởng mình đúng, lẽ nào cậu còn hiểu về bệnh tình hơn chúng tôi?”
“Cuối cùng cũng chỉ làm lỡ thời gian chữa bệnh mà thôi”, vị bác sĩ này cười nói, nhưng thực tế lại đang nói giúp cho hai người phía Peter.
“Không phải cậu nói đã tìm ra được phương án chữa trị cho bệnh nhân rồi sao?”, đúng lúc này, Peter đột nhiên cười nói: “Vậy cậu nói xem cậu tìm ra được cách gì rồi?”
“Đúng vậy, cậu có cách gì thì nói ra đi”.
“Tôi chưa từng nghe nói có cách gì có thể chữa được cho người thực vật. Ha ha, có kịch hay xem rồi”.
Người vây kín bên ngoài cũng xôn xao, có điều không ai cho rằng Đinh Dũng có thể tìm được cách gì, chỉ coi anh như kẻ thần kinh.
“Nếu như cậu không chữa được thì phải dập đầu nhận sai, sau đó giao bệnh nhân cho tôi”, thấy mọi người đều không tin Đinh Dũng, Peter nhếch miệng cười lạnh lùng.
Hắn ta đương nhiên cũng không tin Đinh Dũng có thể chữa trị cho Hàn Phương Nhiên, hiện giờ nền y học thế giới vẫn chưa có phương án chính xác có tác dụng khiến người thực vật tỉnh lại, phần lớn chỉ nghe theo thiên mệnh, xem tạo hoá của mình mà thôi.
“Đây không phải là trò hay kịch gì hết, Đinh Dũng, cậu đừng có làm bừa”, Hàn Thành Sơn trợn mắt, thầm nhủ sao Đinh Dũng lại ngang bướng như vậy.
“Nếu tôi chữa được thì sao?”, Đinh Dũng nhướng mày nhìn Peter.
Peter đã muốn cược thì mình cũng cược với hắn thôi.
“Dựa vào cậu mà muốn chữa được thì tôi tự huỷ bằng bác sĩ, từ nay về sau không bước chân vào lĩnh vực trị liệu nữa”, Peter cược cũng không vừa, nếu Đinh Dũng có thể chữa được cho Hàn Phương Nhiên thì từ nay về sau hắn không thể làm bác sĩ nữa, điều đó đồng nghĩa với việc hắn đã cược cả tiền đồ của mình.
“Được, cho tôi ba ngày, nếu sau ba ngày tôi không chữa được cho Hàn Phương Nhiên thì tuỳ anh xử lý”, Đinh Dũng nhìn Peter, hẹn thời gian.
Nếu như trong ba ngày mà quả Linh Căn không thể khiến Hàn Phương Nhiên hồi phục thì gần như không có hi vọng, có điều Đinh Dũng vẫn tin vào tác dụng của quả Linh Căn. Quả Linh Căn chính là thứ quả được sinh ra từ linh khí của đất trời, còn kì diệu hơn cả Linh Đan Diệu Dược trong phủ của anh.
“Giờ mời anh ra ngoài cho”, sau khi hẹn ba ngày, Đinh Dũng nhìn mọi người và ra giọng đuổi người.
“Hừ, sau ba ngày, đợi đấy mà xem”, Peter hắng giọng dẫn bạn mình ra khỏi phòng bệnh.