*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái cây cao bằng một người lớn kia bắt đầu khô héo đi. Dị biến của Linh Căn khiến Đinh Dũng ngỡ ngàng. Anh mở mắt cau mày nhìn cây Linh Căn này, khi phát hiện cây Linh Căn khô héo, Đinh Dũng khó hiểu, sao nó lại chín nhanh như vậy được?
Anh vẫn tưởng qua một thời gian nữa quả mới chín, không ngờ ngay đêm hôm thế này lại xuất hiện dấu hiệu chín, Đinh Dũng lập tức bố trí xung quanh.
Thông thường trước khi Linh Căn chín, mùi hương của nó đều ở trong quả, rất ít khi bị phát hiện, nhưng một khi sau khi chín thì sẽ toả ra mùi hương rất nồng, có thể nói là bay ra cả ba dặm, mùi hương này đối với người mà nói khó lẽ cùng lắm sẽ thôi thúc mong muốn thèm ăn, nhưng con người đều biết kiểm soát.
Thế nhưng nếu như dã thú ngửi được thì rắc rối, những con dã thú cho dù liều mạng cũng sẽ lần lượt tới đây theo mùi hương, vì mùi hương này đối với chúng mà nói lại có sức hấp dẫn chí mạng.
Advertisement
Dị quả có liên quan đến việc Hàn Phương Nhiên có tỉnh lại khay không, Đinh Dũng không muốn có bất cứ sai sót nào, nếu không thì có muốn tìm một cây Linh Căn khác ở thời đại này đúng là khó hơn lên trời.
Đặc biệt là Linh Căn lại có nhiều loại, cây có thể kết ra quả lại càng hiếm hoi, ở thời Thượng Cổ, mấy thứ thế này vô cùng quý hiếm chứ đừng nói là bây giờ.
Lúc này, Linh Căn ở Thanh Thành Sơn lại một lần nữa có sự thay đổi, linh khí trên bầu trời ở biệt thự hiệu chữ Thiên không ngừng ngưng tụ, giống như cái phễu, bị Linh Căn thu hút. Vì linh lực dày đặc nên xuất hiện sương hoá. Đinh Dũng ngồi khoanh chân dưới bầu trời linh khí như sương mù bao phủ, quần áo dần ướt đi.
Sau khi linh khí của Thanh Thành Sơn thâm nhập vào trong cây Linh Căn này, linh khí ở khu vực sườn núi bắt đầu mỏng dần đi, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa, phía dưới sườn núi cứ thế biến thành đất thường.
Advertisement
Cũng vào lúc này, trong một gian mật thất ở khu biệt thự hiệu chữ Địa, một lão già gầy gò với mái tóc hoa râm lúc này mở trừng mắt.
Trong mắt ông ta mang theo vẻ kinh ngạc, nhìn về phía đỉnh núi Thanh Thành Sơn, cau mày thầm nhủ: “Có chuyện gì thế này? Đỉnh núi xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào…”
Ông già kia đột nhiên nhớ tới việc trên báo trước đó, tứ đại danh sơn ở Giang Bắc xảy ra hiện tượng dị thường, Thanh Thành Sơn mặc dù không thuộc tứ đại danh sơn nhưng cũng là ngọn núi kì bí, lẽ nào cũng xảy ra gì đó dị thường?
Nghĩ vậy, ông ta chợt nóng mắt, lập tức đẩy cửa bước ra, đi về phía đỉnh núi với tốc độ vô cùng nhanh chóng, trông dáng người của một ông già nhưng lúc này khi di chyển lại giống như con linh dương mạnh mẽ cường tráng, mỗi một bước đi đều dịch chuyển tới cả vài mét.
Ở một nơi khác, sau khi linh khí không ngừng thâm nhập vào cây Linh Căn, thân cây linh căn nhỏ màu vàng kia nhanh chóng khô héo đi, còn quả trên cây càng lúc càng căn mọng, trong đêm đen, nó phát ra ánh sáng dịu màu vàng.
Cũng vào lúc này, một mùi hương thơm nồng nhanh chóng toả ra. Mặc dù có sự ngăn cách của trận pháp mà Đinh Dũng tạo ra nhưng một phần mùi thơm vẫn toả ra ngoài, trong chốc lát bay ra cả ba cây số quanh đó.
Cho dù là côn trùng rắn rết hay muông thú ở Thanh Thành Sơn đều điên cuồng di chuyển về đỉnh núi, còn ông già kia là người đầu tiên cảm nhận được mùi hương này nên vẻ mặt tỏ ra nét tham lam.
“Ha ha ha, không ngờ một vật kỳ bí như vậy mà Thiết Sam lại có thể gặp được”, ông già kia rõ vẻ mặt ham muốn, tốc độ càng tăng nhanh hơn khi di chuyển về phía trước.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã tới bên ngoài biệt thự số Một hiệu chữ Thiên. Không do dự hay chần chừ gì cả, ông ta cứ thế nhảy vọt qua và vào được bên trong căn biệt thự.
Lúc này thân cây Linh Căn đã khô héo hoàn toàn, hoá thành tro bay trong không gian, còn quả màu vàng óng kia thì rơi xuống đất, khi nó đang rơi trong khoảng không thì đã bị Đinh Dũng tóm được, cất vào trong hộp ngọc.
“Giao đồ ra đây”, Thiết Sam nhìn trái quả bị Đinh Dũng lấy đi mà mặt tối sầm cả lại, lạnh giọng: “Tiểu tử, không muốn chết thì lập tức giao bảo bối ra”.
“Ông là ai?”, Đinh Dũng cau mày nhìn ông ta.
Anh nhớ nhà họ Thiết nghiêm cấm việc đột nhập vào vùng đất riêng tư của người khác, ông ta không sống ở đây, vậy ông ta chính là người nhà họ Thiết, nếu không thì không thể xuất hiện ở đây được.
Ông ta xuất hiện ở đây rõ ràng là bị mùi hương của cây Linh Căn kia hấp dẫn, nghĩ vậy, Đinh Dũng quay sang nhìn thấu linh lực của ông ta, một võ sĩ Đỉnh Phong, mới chỉ bước vào cảnh giới Đại Sư được một nửa mà thôi.
“Tôi là ai không cần cậu phải quan tâm, cậu đưa bảo bối kia cho tôi là được”, trong mắt ông ta rõ vẻ tham lam, nhìn Đinh Dũng chằm chằm.
Nghe vậy, Đinh Dũng mới cười lạnh lùng, không những không đưa quả Linh Căn cho ông ta mà ngược lại còn điềm tĩnh nói: “Tôi nhớ nhà họ Thiết nghiêm cấm đột nhập vào tư gia của người khác, ông không sợ nhà họ Thiết đuổi ông đi sao?”
“Ha ha ha, tôi chính là trưởng lão nhà họ Thiết, cậu cho rằng quy định này có thể ràng buộc được tôi chắc?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Thiết Sam bật cười: “Vả lại, giết cậu thì ai biết?”
Dứt lời, ông ta đột nhiên xông lên, vung tay về phía đầu Đinh Dũng.
“Ưng Trảo Công?”, Đinh Dũng nhướng mày không những không né tránh mà ngược lại còn vung tay đập về phía ông ta.
“Chết đi”, thấy Đinh Dũng không hề né tránh mà chủ động xông lên, Thiết Sam cười tôi độc, giống như nhìn thấy cảnh Đinh Dũng ăn phải một chưởng của mình mà vỡ đầu vậy.
Ông ta luyện Ưng Trảo Công nhiều năm, không biết đã đánh vỡ đầu bao nhiêu người, và chưa từng gặp ai dám đối đầu với mình như vậy. Theo ông ta thấy Đinh Dũng trẻ như vậy, hãy còn ngông cuồng, nhưng khi đối mặt với thực lực thật sự của đối phương thì chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
Giây phút sau đó, mặt Thiết Sam biến sắc, ông ta nắm lấy nắm đấm của Đinh Dũng, bóp thật mạnh, tưởng tượng ra cảnh Đinh Dũng kêu la thảm thiết vì bị gãy xương nhưng ngược lại ông ta lại như đang nắm phải đá, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể khiến Đinh Dũng bị thương.
“Không thể nào”, Thiết Sam lập tức thả tay ra, nhanh chóng ấn về phía đầu Đinh Dũng.
Thế nhưng ông ta còn chưa chạm được tới Đinh Dũng thì liền nghe thấy tiếng cười mỉa mai châm chọc: “Bây giờ đến lượt tôi rồi chứ?”