Sau tiếng gào thét kia, Viên Thiên Hàng mặt mày tái đi, vì giọng thét đó quá quen. Ông ta lao ngay vào trong, còn chưa tới cửa đã hét lên: “Đinh Dũng, mày dám đụng vào con tao, tao liều với mày”.
Viên Thiếu Khang nằm trên giường phẫu thuật vốn rơi vào trạng thái tuyệt vọng, trong ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi khôn tả thì lúc này, khi nghe thấy tiếng bố mình, hắn như bấu víu được tia hy vọng cuối cùng, vội rống lên: “Bố, cứu con”.
Nghe vậy, Đinh Dũng quay sang bên nhìn, thấy bóng Viên Thiên Hàng, Đinh Dũng nhếch miệng cười lạnh lùng, nhấc Viên Thiếu Khang khỏi giường phẫu thuật.
“A! Đừng đụng vào tao, đừng đụng vào tao”, cả cơ thể Viên Thiếu Khang không còn chỗ nào lành lặn, chỉ cần khẽ đụng thôi cũng cảm thấy đau thấu trời, huống hồ Đinh Dũng còn nhấc hắn lên như vậy.
Viên Thiên Hàng vội đi tới, khi thấy con trai mình, mặt ông ta tối sầm cả lại. Ông ta nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng, rít lên: “Đinh Dũng, mày chết chắc rồi, dám đụng vào con trai tao, tao phải giết cả nhà mày, đào mả tổ tông nhà mày lên, cho cả nhà mày sống không bằng con chó”.
Advertisement
“Nếu giờ mày thả con tao ra, dập đầu nhận tội thì tao còn có thể tha cho mày một mạng”, nói tới đây, Viên Thiên Hàng lạnh giọng, thấy Đinh Dũng mặt mày không hề thay đổi thì cho rằng có hiệu quả, tiếp tục uy hiếp: “Đừng quên vợ mày trong tay tao, chỉ cần tao ra lệnh thì có thể lấy được cái mạng của nó”.
“Ông có biết không? Tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp” Đinh Dũng lạnh lùng nhìn Viên Thiếu Khang, nhếch miệng, tay dùng lực.
Rắc, Viên Thiếu Khang trợn tròn mắt, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, sau đó mắt hắn bị một màu đen bao phủ, đầu nghoẹo sang một bên.
Advertisement
Đinh Dũng cứ thế bóp cổ Viên Thiếu Khang. Anh không còn hứng thú dày vò Viên Thiếu Khang nữa. Anh di chuyển ánh mắt nhìn Viên Thiên Hàng, thản nhiên nói: “Thấy con trai chết trước mặt mình, cảm giác thế nào?”
“Thiếu Khang, Thiếu Khang…”, Viên Thiên Hàng thẫn thờ, miệng không ngừng gọi tên Viên Thiếu Khang.
Ông ta không ngờ Đinh Dũng lại quyết đoán như vậy, lúc này trong lòng ông ta đau đớn khôn tả. Lửa giận như đốt cháy mọi lý trí của ông ta. Viên Thiên Hàng nhìn Đinh Dũng chằm chằm, điên cuồng lao lên.
“Ông mày giết chết mày”, Viên Thiên Hàng lúc này không còn là một gia chủ nhà họ Viên hay bày mưu tính kế nữa. Ông ta chỉ là bố của một đứa con mà thôi.
Cuộc đời đau khổ nhất chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thế nhưng Đinh Dũng phải cho ông ta nếm trải nỗi đau này, cũng là để ông ta cảm nhận được cảm xúc trong lòng mình. Mất đi người vợ cùng kề vai sát cánh cũng đau đớn khôn cùng.
Tốc độ của Viên Thiên Hàng rất nhanh, nhanh hơn người bình thường gấp nhiều lần. Thấy cảnh này, con mắt đỏ ngầu của Đinh Dũng nheo lại.
“Chết đi”, Viên Thiên Hàng rống giận, nắm đấm vo lại nện về phía Đinh Dũng.
Cơ thể Đinh Dũng di chuyển né qua đòn đấm của ông ta, sau đó nhân lúc Viên Thiên Hàng đang lao lên, anh vung tay túm lấy cánh tay Viên Thiên Hàng rồi giật mạnh về phía trước, đồng thời tung đòn đạp.
Bịch! Một âm thanh vang lên, Viên Thiên Hàng bị Đinh Dũng đạp vào phần bụng dưới, ngã vật ra đất như bao cát nặng vậy.
“Thực lực Võ Sĩ Đỉnh Phong, đáng tiếc kỹ thuật chiến đầu gần như bằng không”, Đinh Dũng đứng tại chỗ, đôi mắt hằn đỏ của anh nhìn chằm chằm vào Viên Thiên Hàng mà đoán định: “Lẽ nào là ăn dị quả?”
Cũng chỉ có dị quả mới khiến cảnh giới của một người rất cao nhưng khả năng chiến đấu thực tế lại kém đến như vậy. Vì võ đạo không phải kiểu một bước lên tiên, phải trải qua những năm tháng khổ luyện, không ai có thể trở thành thần chỉ trong phút chốc, kể cả là thiên tài về võ thuật.
Cho dù là Hình Thiên Đại Thần dũng mãnh vô song với khả năng chiến đấu ở thời Thượng Cổ thì cũng phải trải qua những năm tháng tôi luyện mới có thể có được thực lực khủng khiếp kinh thiên động địa được.
“Rốt cục mày có thực lực thế nào?”, bị Đinh Dũng cho một đạp, Viên Thiên Hàng đã cảm nhận được sự chênh lệch về thực lực với Đinh Dũng nên lúc này không khỏi hoang mang.
Cho dù thế nào thì ông ta cũng không ngờ nổi mình đã ăn dị quả của Tư Đồ Phi rồi, cơ thể cũng đã có sự thay đổi lớn rồi, thế nhưng vẫn không phải là đối thủ của Đinh Dũng.
Đinh Dũng không trả lời ông ta, anh nhìn Viên Thiên Hàng trong bộ dạng khiếp sợ. Những hằn máu trong mắt Đinh Dũng như nhạt đi vài phần, cơn tức giận của anh cũng bớt đi.
“Ông có thể yên tâm lên đường được rồi”, sau khi khôi phục lại được chút lý trí, Đinh Dũng mất đi hứng thú dày vò Viên Thiên Hàng. Anh nghĩ tới Hàn Phương Nhiên đang trong trạng thái hôn mê, biết mình không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Viên Thiên Hàng mặt mày tái nhợt, vội bò dậy, nghiến răng rít lên: “Tao là Nhị Đương Gia của Hội Hắc Mã, nếu mày dám đụng đến tao thì đại ca của tao sẽ không tha cho mày”.
“Hội Hắc Mã? Không phải vội, chẳng mấy chốc mà thành phố Kim Châu này sẽ không còn tồn tại thế lực này nữa”, Đinh Dũng lắc đầu, nhếch miệng mỉa mai, bước về phía Viên Thiên Hàng.
Viên Thiên Hàng tự biết mình không phải đối thủ của Đinh Dũng, con mắt ông ta đảo một lượt, ông ta quỳ phịch xuống cầu xin: “Đừng giết tôi, việc này đều do con trai tôi làm, không liên quan gì đến tôi”.
“Vừa rồi ông không hề nói như vậy”, Đinh Dũng nhìn Viên Thiên Hàng quỳ trước mặt mình mà bật cười lạnh lùng: “Tôi đã đồng ý với bố của Bồi Sơn, ai dám đụng vào một cọng lông của cậu ta, tôi diệt cả nhà đó”.
Viên Thiên Hàng nghe xong thì sởn tóc gáy, nghĩ tới trước khi vào đây, ông ta thấy Trương Bồi Sơn nằm trên đất với bộ dạng thảm thiết, còn Đinh Dũng lúc này lại muốn diệt cả nhà họ Viên.
“Chết đi”, nghĩ tới đây, Viên Thiên Hàng lại nghiến răng, tay sờ vào con dao găm ở hông, trong lòng không ngừng điên cuồng gào thét. Trong ánh mắt ông ta mang theo cái nhìn tàn nhẫn. Ông ta đâm về phía bụng Đinh Dũng.
Con dao kia rõ ràng đã chạm vào bụng Đinh Dũng nhưng không thể đâm sâu vào trong mà phát ra một âm thanh như tiếng kim loại va chạm với nhau.
Đinh Dũng đã cảm nhận được động tác đó của Viên Thiên Hàng nên khi Viên Thiên Hàng chủ động ra tay, anh đã dùng linh lực che đi phần trọng yếu của cơ thể. Không ngờ ông ta lại không hề bỏ đi dã tâm của mình.
“Ông có thể xuống dưới kia với con ông được rồi”, Đinh Dũng mặt lạnh như băng, bóp cổ Viên Thiên Hàng rồi nhấc bổng ông ta lên.
“Mày giết tao, đại ca của tao sẽ không tha…”, hai tay Viên Thiên Hàng nắm chặt lấy cánh tay Đinh Dũng, điên cuồng dẫy dụa nhưng ông ta còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã nheo mắt lại, bóp gãy cổ Viên Thiên Hàng.