*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vâng”, nghe Viên Thiếu Khang nói vậy, tên đàn em của hắn lập tức dẫn theo vài người đi ra khỏi cửa.
Bịch! Một âm thanh khủng khiếp vang lên, có điều tên tay chân vừa dẫn người ra ngoài đã va phải khung cửa, kêu gào thảm thiết rồi bay ngược lại vào trong.
“Viên Thiếu Khang”, một giọng nói mang theo sát khí đằng đằng và cơn phẫn nộ khủng khiếp vang lên. Giọng nói này lạnh như hàn băng vạn năm khiến người ta nghe mà phải run rẩy.
Viên Thiếu Khang nằm trên giường phẫu thuật rùng mình. Giọng nói này nghe quá quen, hắn không thể ngờ mình lại gặp Đinh Dũng ở đây nên lập tức rống lên: “mau, mau gọi điện cho bố tao”.
Giọng nói này vang lên khiến Hàn Phương Nhiên nằm trên giường bệnh bất động thì đột nhiên mi mắt hấp háy, như cố gắng mở mắt ra vậy. Thế nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể mở nổi mắt.
Advertisement
Cuối cùng, ngón tay Hàn Phương Nhiên khẽ cử động, giống như thể dùng hết sức bình sinh nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm gì hơn.
Trong Đinh Dũng như có con ác ma đang tồn tại, mắt anh bắt đầu đỏ ngầu lên, cùng lúc đó, sự di chuyển điên cuồng của Thánh Tâm Quyết khiến Đinh Dũng lại thêm tàn độc hơn.
Khi ánh mắt Đinh Dũng nhìn thấy bóng người nằm trên cáng đằng sau người nhà họ Trương, nỗi đau đớn khôn tả ập về. Đinh Dũng lấy tay đặt vào ngực, nơi khoé mắt chợt có giọt lệ vương.
“Phương Nhiên…xin lỗi em, anh để em phải chịu khổ rồi”, Đinh Dũng thầm thở dài, cố gắng kiềm chế nỗi đau khổ. Anh không có thời gian nghĩ nhiều, cứ thế lao ngay vào sảnh bệnh viện.
Advertisement
“Sơn Nhi”, thấy con trai mình đầy thương tích nằm dưới đất, Trương Thiệu Thích cũng xông lên cùng lúc, mắt đỏ hoe.
Thấy Đinh Dũng và mấy người phía Trương Thiệu Thích lao vào, Viên Thiếu Khang lập tức hét lên với mấy tên đàn em: “Chặn bọn chúng lại”.
Hắn thật sự rất sợ Đinh Dũng, cho dù hiện giờ trong tay hắn có cả hàng trăm người nhưng hắn vẫn không yên tâm nên lập tức nói với bác sĩ: “Mau, mau đẩy tôi vào trong”.
“Vâng!”, người của Hội Hắc Mã nghe Viên Thiếu Khang nói thì vâng lệnh, chặn ngay ở cửa, mặt mày bất thiện nhìn Đinh Dũng.
Thế nhưng tốc độ của Đinh Dũng không hề giảm, như thể căn bản không coi những người này ra gì. Bóng hình anh giống như ma như quỷ, thành viên Hội Hắc Mã vốn chặn ở cửa thì đột nhiên có bốn, năm tên bay ra ngoài. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bóng người Đinh Dũng đã đi vào trong, tới phía trước mặt tất cả mọi người.
“Mày là ai?”, người nhà họ Trương nhìn Đinh Dũng cảnh giác, sau đó nắm chặt vào vũ khí trong tay, nghiến răng: “Thiếu gia của bọn tao dặn, không ai được đụng vào cô gái này, mày…”
Thế nhưng bọn chúng còn chưa nói xong thì liền cảm thấy mắt mờ đi, ngay sau đó bóng người trước mặt biến mất khỏi tầm mắt bọn chúng. Thay vào đó là luồng sát khí khủng khiếp mà bọn chúng có thể cảm nhận được rõ ràng ở bên cạnh mình.
“Viên Thiếu Khang, Viên Thiếu Khang”, thấy Hàn Phương Nhiên với bộ dạng tiều tuỵ, mắt Đinh Dũng đỏ lên. Anh nắm chặt tay, toàn thân bất giác run lên, rít lên qua kẽ răng.
Thấy bộ dạng đó của Đinh Dũng, người nhà họ Trương mặt mày biến sắc, bọn chúng chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, giống như thể người đứng trước mặt bọn chúng không phải là người mà là ma quỷ từ địa ngục bước ra vậy.
“Chặn hắn lại”, người của Hội Hắc Mã thấy Đinh Dũng như vậy thì mặt mày biến sắc. Tên dẫn đầu nghĩ tới lời Viên Thiếu Khang dặn dò nên lập tức chỉ vào Đinh Dũng: “Mau chặn nó lại, gọi cho Lão Gia”.
Nghe đại ca nói, cả đám đàn em lập tức xông về phía Đinh Dũng.
Lúc này Đinh Dũng mang theo sát khí đằng đằng, cơ thể khẽ di chuyển tạo thành tàn ảnh, lao vào đám người.
Trong chốc lát, sảnh bệnh viện như dấy lên trận mưa máu. Nơi Đinh Dũng lướt qua không ai ngăn lại nổi, vả lại anh không giống như trước kia, ra tay còn có thể kiểm soát nặng nhẹ, lúc này sát khí gần như kiểm soát mọi lý trí, chỉ cần kẻ mà Đinh Dũng chạm phải thì đều gãy cổ, không kẻ nào lành lặn.
“Viên Thiếu Khang, tao không diệt nhà họ Viên thì Đinh Dũng tao thề không làm người”, Đinh Dũng nhếch miệng, nhìn xác chết đầy mặt đất rồi lau máu bắn vọt lên mặt mình, sau đó chậm rãi đi vào trong.
Người nhà họ Trương sợ hãi, tên nào tên nấy ngồi phịch xuống đất mặt thất thần. Trương Bồi Sơn nằm dưới đất dù không trông thấy được cảnh này nhưng có thể nghe thấy người của Hội Hắc Mã không ngừng gào thét và ngã ra đất. Lúc này hắn không nhịn được mà bật cười sảng khoái.
“Sơn Nhi, con sao rồi”, Trương Thiệu Thích ngồi bên cạnh Trương Bồi Sơn, trong ánh mắt rõ vẻ đau đớn.
“Ma quỷ, ma quỷ, mau chạy”.
“Hắn không phải là người, không phải là người”.
Người của Hội Hắc Mã lúc này sợ hãi, vội vàng tháo chạy ra khỏi viện.
Hôm nay được định là ngày mà trong thâm tâm bọn chúng ám ảnh cả đời, còn bệnh viện này được định là ngày mà cả nước biết vì việc này.
Đinh Dũng từ từ mở cửa phòng bệnh, cách một tấm kính, anh nhìn thấy Viên Thiếu Khang nằm trong phòng bệnh. Đinh Dũng nhếch miệng tạo thành nụ cười tàn độc.
“Khoá cửa lại, khoá cửa lại, không được cho hắn vào đây”, Viên Thiếu Khang nhìn thấy Đinh Dũng thì sợ mất mật.
Bao nhiêu người như vậy còn không ngăn nổi Đinh Dũng, hắn rốt cục là quái vật phương nào. Trong lòng Viên Thiếu Khang sợ hãi không thôi, lại thêm trước đó bị Đinh Dũng dày vò, lúc này hắn đã chẳng còn sức mà làm gì, cứ thế nắm chặt lấy giường bệnh.
Thế nhưng bác sĩ còn chưa khoá được cửa thì lớp kính cửa bệnh viện đã bị Đinh Dũng đạp tung. Mảnh kính vụn rơi đầy mặt đất, Đinh Dũng từ từ đi vào, chỉ nhìn Viên Thiếu Khang một cái cũng khiến hắn đái ra quần.
“Tôi, tôi cảnh cáo cậu, đây là bệnh viện, cậu đừng có làm bừa”, thấy Đinh Dũng đi vào, bác sĩ kia nuốt nước bọt, chỉ vào Đinh Dũng mà nói.
Nếu như ông ta có thể ra ngoài lúc này và nhìn thấy tình trạng thảm thiết của sảnh bệnh viện thì chắc chắn sẽ không dám nói với Đinh Dũng câu này, vì một khi lên tiếng có nghĩa là tìm đến cái chết.
Quả nhiên, con mắt Đinh Dũng đột nhiên dán chặt vào vị bác sĩ này, thản nhiên nói: “Ông muốn cản tôi?”