Chàng Rể Trường Sinh

Chương 297: Nếu không đánh thắng




Không ai nhận ra Hàn Phương Nhiên nằm bất động trên cáng, mặt mày trắng bệch khi nghe thấy hai từ Đinh Dũng thì mi mắt khẽ động.  

Hàn Phương Nhiên mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi chẳng còn sắc hồng, cơ thể yếu ốm tiều tuỵ, trông vô cùng đáng thương. Nếu như Đinh Dũng thấy bộ dạng lúc này của cô thì trong lòng nhất định sẽ cảm thấy rất xót xa.  

Người càng trải qua nhiều cuộc sinh li tử biệt thì lại càng biết trân trọng người của hiện tại. Đinh Dũng là một người như vậy. Anh sống hơn năm nghìn năm, nói từng yêu một mình Hàn Phương Nhiên thì không thể, nhưng hiện giờ người mà Đinh Dũng yêu nhất chính là cô gái này, vẫn thích cười và luôn âm thầm ủng hộ mình.  

“Mẹ kiếp, mày muốn chết à?”, thấy Trương Bồi Sơn nói vậy, Viên Thiếu Khang mặt tối sầm cả lại. Hắn đùng đùng nổi giận, vung tay giáng một bạt về phía Trương Bồi Sơn.  

Trương Bồi Sơn cũng không phải hạng vừa. Hắn biết lần này mình chạy không nổi nên thay vì quỳ gối xin tha thì chi bằng chết cho oanh liệt. Nếu như tên này dám giết mình thì khi Đinh Dũng quay về nhất định sẽ báo thù cho mình.  

Advertisement

Nghĩ vậy, Trương Bồi Sơn lại hạ quyết tâm hơn nữa. Hắn nghiến răng, giây phút Viên Thiếu Khang xông đến. Hắn đạp một đạp vào phần bụng dưới của Viên Thiếu Khang.  

Bịch! Viên Thiếu Khang bị đạp bay ra khỏi đó, hai tay nắm chặt lấy đũng quần, giọng cũng đổi hẳn đi còn sắc mặt thì tỏ ra đau đớn, cứ thế lăn lộn trên mặt đất.  

Trương Bồi Sơn đạp rất mạnh, không nói có thể khiến Viên Thiếu Khang bị phế nhưng chít ít có thể khiến hắn mất đi khả năng được hưởng thụ cảm giác sung sướng của một thằng đàn ông. Sau cú đạp đó, Trương Bồi Sơn hả hê hẳn.   

Advertisement

Thấy cảnh này, đàn em của Viên Thiếu Khang lập tức thay đổi sắc mặt, hai tên trong số đó vội tiến lên trước hỏi: “Thiếu gia, thiếu gia không sao chứ?”  

“Cút, cút, còn không mau đi gọi bác sĩ”, Viên Thiếu Khang che đũng quần, giọng nói the thé. Hắn nhìn Trương Bồi Sơn mà nạt nộ: “Lên cho tao, phế cái chân thứ ba của nó đi”.  

“Mẹ kiếp, mày muốn tao giống mày à?”, Trương Bồi Sơn bật cười mỉa mai: “Ông đây số đỏ lắm. Cùng lắm sau mười tám năm nữa lại làm một trang hảo hán, còn mày e rằng cả đời này phải làm thái giám rồi”.   

“Khốn nạn. Hai đứa mày phế thằng đó cho tao”, Viên Thiếu Khang mồ hôi nhễ nhài. Nếu để cho Viên Thiếu Khang thành thái giám ngay trước mặt mình thì cả đám thuộc hạ cũng không gánh nổi trách nhiệm.  

Chẳng mấy chốc, y bác sĩ vội vàng tới, cũng may nơi này là bệnh viện, sau khi kiểm tra sơ qua một lượt, bá sĩ lập tức nói: “Mau, mau khiêng vào phòng cấp cứu”.  

“Không, xử lý ở đây luôn. Tôi phải tận mắt chứng kiến thằng này bị phế”, Viên Thiếu Khang nghiến răng, chỉ hận không thể tróc xương lột da Trương Bồi Sơn cho rồi.  

“Cái này…thôi được, tôi đi sắp xếp giường phẫu thuật”, bác sĩ do dự một lát, thấy Viên Thiếu Khang kiên quyết như vậy nên chỉ có thể gật đầu.  

“Hai đứa mày còn không mau lên”, thấy hai gã đàn ông do dự, Viên Thiếu Khang hét ầm lên.  

“Vâng”, hai tên kia nghe vậy thì vội gật đầu. Thấy chúng đi tới, thuộc hạ mà Trương Bồi Sơn dẫn theo lập tức tiến lên, tên nào tên nấy nhìn hai gã đàn ông đang đi tới với vẻ mặt bất thiện như thể sắp ra tay với đối phương. Dù bọn họ có phải gánh hậu quả thế nào cũng phải đánh chết hai tên này.  

Hai tên kia thấy cảnh này thì lo lắng ra mặt. Chúng quay đầu nhìn về người đàn ông bên cạnh Viên Thiếu Khang.  

“Nhìn cái gì, còn không mau xông lên”, gã đàn ông kia thấy ánh mắt của hai người này thì lập tức nạt: “Hai đứa chúng mày sợ cái gì. Chúng ta có bao nhiêu người mà còn phải sợ mấy thằng tép riu này à?”  

“Chúng mày cứ thử đến mà xem”, một gã đàn ông bên cạnh Trương Bồi Sơn lên giọng, ánh mắt sắc lạnh, trên miệng hắn còn có vết sẹo, lúc này hắn ta nghiến răng gằn lên: “Dám đụng vào thiếu gia của bọn tao thì phải hỏi nắm đấm của tao có đồng  ý không đã”.  

“Được rồi”, Trương Bồi Sơn khoát tay, tỏ ý Thôi Nguỵ không cần manh động, sau đó hắn nhìn đối phương, lên tiếng: “Lần này Trương Bồi Sơn tao gánh vác, Viên Thiếu Khang, không phải mày vẫn muốn đối phó với tao sao?”  

“Tao đánh với người của mày một trận, đánh thắng thì thả người của tao, tao đi theo mày, được chưa?”, Trương Bồi Sơn hít sâu một hơi, nhìn Viên Thiếu Khang, đột nhiên nheo mắt lại, thêm một câu: “Nếu như mày không đồng ý thì mười mấy người bọn tao liều chết xông lên. Tao không tin không đổi được cái mạng chó của mày”.  

“Mày!”, Viên Thiếu Khang tức tối, đột nhiên hắn cảm thấy hối hận vì không vào phòng cấp cứu. Có điều, hắn cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Nếu như Trương Bồi Sơn làm vậy thì mười mấy thuộc hạ của hắn cũng chẳng ra được khỏi cửa, lúc này Viên Thiếu Khang nheo mắt suy nghĩ một hồi, đột nhiên bật cười: “Được, có điều mày đánh thắng một trận thì tao chỉ có thể thả một đứa”.  

“Nếu không đánh thắng…thua một trận thì giết một đứa”, nói tới đây, Viên Thiếu Khang tỏ vẻ đắc ý. Hắn chợt thấy không đau ở đũng quần nữa. Cứ nghĩ tới cảnh tượng Trương Bồi Sơn bị đánh cho nằm rạp ra đất mà trong lòng hắn thấy hả hê vô cùng.  

Trương Bồi Sơn nắm chặt tay, nhưng biết làm sao được, mười mấy tên đàn em mà hắn dẫn theo đều vô tội, không thể để bọn chúng cứ thế nộp mạng được. Nghĩ một hồi mà chẳng còn cách gì khác, Trương Bồi Sơn chỉ đành gật đầu, nghiến răng: “Tao sợ mày chắc”.  

“Mày đi”, thấy Trương Bồi Sơn đồng ý, Viên Thiếu Khang chỉ luôn vào một tên đàn em, nói: “Không phế được nó thì mày đừng có ở trong Hội Hắc Mã nữa”.  

“Vâng”, tên kia vội gật đầu vâng lệnh.  

Ở bên kia, nghe thấy Trương Bồi Sơn sắp đánh với gã đàn ông kia, mười mấy tên đàn em mà Trương Bồi Sơn dẫn theo mặt mày tái mét. Thôi Nguỵ kéo Trương Bồi Sơn lại, nói: “Thiếu Gia, đừng manh động, hay là để em lên”.  

“Đúng vậy, thiếu gia, chúng em không sợ chết, cùng lắm thì chết chung, đổi lấy cái mạng chó của thằng kia cũng đáng lắm”, Thôi Nguỵ dứt lời, những người còn lại lập tức lên tiếng.  

“Được rồi, im miệng hết đi”, Trương Bồi Sơn hít vào một hơi thật sâu nhìn đám đàn em, nạt: “Chúng mày không có vợ con thì cũng có bố mẹ phải chăm sóc, sao tao có thể để chúng mày nộp mạng được”.  

“Lên đi”, nói rồi, Trương Bồi Sơn quay người, không do dự nữa, cứ thế lao như mũi tên về phía gã đàn ông kia, miệng hét lớn.  

“Chết đi”, tên kia thấy Trương Bồi Sơn xông lên thì mặt mày giảo hoạt, tay vung nắm đấm về phía Trương Bồi Sơn.  

Theo hắn thấy, Trương Bồi Sơn cơ với bắp tay chẳng nổi chuột và cơ thể gầy gò kia chắc chắn chẳng thể địch lại nổi một đấm của mình.  

Roẹt! Trương Bồi Sơn di chuyển với tốc độ rất nhanh, giây phút hắn tới gần gã đàn ông kia, hắn đột nhiên cúi đầu. Dựa vào cách di chuyển linh hoạt của mình mà đến bên cạnh gã ta, một đòn đấm tung ra, trúng luôn vào cằm của đối thủ.