Trong viện, Viên Thiếu Khang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, mấy thuộc hạ của hắn nhìn nhau ngơ ngác, không ai dám nói thêm lời nào.
Cũng không biết mất bao lâu, đèn trong phòng cấp cứu mới tắt đi, mấy y bác sĩ đi ra ngoài. Viên Thiếu Khang vội chạy đến hỏi: “Sao rồi ạ?”
“Haiz, Viên thiếu gia, chúng tôi đã cố hết sức rồi”, bác sĩ trưởng ca lắc đầu thở dài: “Mặc dù có thể giữ được tính mạng nhưng vì chịu tổn thương quá nặng nên có thể tỉnh lại hay không thì phải xem bản thân cô ấy rồi”.
Nghe bác sĩ nói nửa câu đầu, Viên Thiếu Khang suýt chút nữa thì đứng không vững ngã ra đất. Hắn không khỏi thầm gào thét trong lòng, Hàn Phương Nhiên sao có thể chết như vậy được chứ?
Thế nhưng không ngờ nửa câu còn lại của bác sĩ lại khiến Viên Thiếu Khang ngỡ ngàng. Hắn túm lấy cổ áo bác sĩ hét lên: “Mẹ kiếp, ông không biết nói một lần cho hết câu à? Tôi không quan tâm các ông dùng cách gì, phải cứu cho cô ấy tỉnh lại cho tôi, nếu không tôi đập nát cái viện này”.
“Viên thiếu gia, đây, đây…”, viên bác sĩ kia mặt tái đi, hoang mang nói: “Chúng tôi, chúng tôi đã cố hết sức rồi”.
Advertisement
Bệnh viện này vốn là nhà họ Viên đầu tư vào, Viên Thiếu Khang là tổng giám đốc ở đây, mọi người thừa biết nếu hắn muốn đuổi việc bác sĩ này thì lại là việc quá dễ dàng.
“Mấy người im hết cho tôi, ai dám tiết lộ thông tin này thì tôi giết các người”, nói rồi, Viên Thiếu Khang tức tối uy hiếp rồi mới quay người bước đi.
Có điều, bờ vách có tai. Cho dù Viên Thiếu Khang có uy hiếp thế nào, thậm chí phái người theo dõi nhưng thông tin vẫn bị lọt ra ngoài.
Một gia tộc lớn như nhà họ Viên kể cả có thông tin gì khác thường thì các phương tiện truyền thông cũng không dám đăng bài. Thế nhưng lại có một cơ quan truyền thông chẳng màng tính mạng như vậy, đăng bài Hàn Phương Nhiên xuất hiện ở bệnh viện và còn trong tình trạng trọng thương hôn mê. Truyện thuộc sở hữu của tamlinh247 (Android) và FindNovel (iOS).
Advertisement
Trước đó việc một trong mười đại nhân kiệt của thành phố Kim Châu là Hàn Phương Nhiên mất tích đã được đăng tin nhưng chưa có kết quả của cơ quan điều tra. Lúc này thông tin Hàn Phương Nhiên vừa xuất hiện trên báo lập tức kéo theo sự chú ý của cả thành phố Kim Châu.
Vô số cuộc điện thoại gọi tới nhà họ Hàn. Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn biết được tin thì lập tức tìm tới Hàn Tông Khôn. Hàn Tông Khôn chỉ có thể miễn cưỡng tới bệnh viện.
Khi cả thành phố Kim Châu đều sục sôi thì Đinh Dũng ở Bắc Cảnh xa xôi dẫn theo mấy người phía Kim Vô Đạo băng qua núi Phổ Lôi Nhĩ, kiểm tra một lượt mọi ngóc ngác mà Phủ Thành Chủ nghi ngờ.
Đinh Dũng không phát hiện ra vấn đề gì. Trong núi Phổ Lôi Nhĩ quả thực phong ấn hung thú, nhưng hung thú mà ở thời Thượng Cổ chỉ có thể phong ấn mà không thể giết này, nếu dùng máu của dã thú bình thường thi triển Cửu Linh Phong Cấm thì căn bản không có tác dụng.
“Đây chính là địa điểm cuối cùng”, Đinh Dũng nhìn sơn động trước mặt, hít sâu: “Không phải tôi đả kích các người nhưng máu của dã thú bình thường không thể giải quyết được vấn đề. Nếu như mọi người thật sự muốn phong ấn thêm nữa thì phải lấy linh huyết thật đến. Hiện giờ Bắc Cảnh thay đổi, qua vài năm nữa có lẽ sẽ gặp được linh thú”.
Vừa nói, Đinh Dũng vừa rút điện thoại ra nhìn. Vẫn không có tín hiệu.
“Sư phụ muốn dùng điện thoại sao?”, thấy Đinh Dũng nhìn điện thoại, Kim Vô Đạo rút điện thoại ra, cười nói: “Điện thoại thường ở đây không có tín hiệu, phải là điện thoại vệ tinh mới được”.
“Có điều chỉ có thể gọi điện, muốn lên mạng thì không được ạ”, nói rồi, Kim Vô Đạo đưa điện thoại vệ tinh cho Đinh Dũng.
Đinh Dũng lắc đầu nhìn chiếc điện thoại vệ tinh nhưng không nhận lấy. Anh chỉ muốn xem có ai liên lạc với mình không.
“Chúng ta vào trong thôi”, thấy Đinh Dũng không lấy điện thoại, Kim Vô Đạo cười nói: “Sơn động này vô chủ, cũng không biết bên trong có nguy hiểm hay không. Lát nữa mọi người đi sát nhau nhé”.
“Cắt, có thể xảy ra gì được chứ, chẳng phải chỉ là một hang động cũ thôi sao?”, Lý Uyển nhếch miệng.
“Cô gái, sư phụ tôi sợ mọi người xảy ra chuyện thôi. Sao cô lại không biết tốt xấu như thế nhỉ, không sợ thì cô đi trước đi”, nghe Lý Uyển nói vậy, Kim Vô Đạo không lên tiếng, Tống Long không nhịn nổi nên lên tiếng.
Lý Uyển cau mày gần như không phục, hắng giọng nói: “Đi trước thì đi”. Nói rồi, cô ta tiến lên trước.
“Đợi đã”, đúng lúc này Đinh Dũng đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
“Sao vậy?”, Lý Uyển cau mày không di chuyển tiếp nữa.
Mặc dù cô ta không muốn nghe Đinh Dũng nói nhưng mấy ngày nay mọi dự đoán của Đinh Dũng rất chính xác khiến cô ta không thể không tin, đặc biệt là bên trong hang động lại tối đen như vậy, cô ta quả thật cũng sởn da gà.
“Tôi đi trước, mọi người cẩn thận”, Đinh Dũng mặt mày nghiêm túc.
Đi vào trong hang động, cái đèn pin trong tay Đinh Dũng phát ra ánh sáng yếu ớt, miễn cưỡng cũng có thể thấy được đường phía trước. Hang động này rất dài, không biết kéo dài tới đâu.
“Ánh sáng của đèn pin quá yếu”, đi chưa được mấy bước, Tống Long không khỏi lẩm bẩm: “Đèn này dùng tốn pin thật. Còn quảng cáo sạc một giờ dùng cả tháng. Mới dùng được mấy ngày đã sắp hết pin rồi”.
“Ha ha ha, cậu thanh niên ngây thơ quá đấy”, mấy hộ vệ của Phủ Thành Chủ nghe vậy thì bật cười.
Đinh Dũng không nói gì, cau mày suy nghĩ, cất đèn pin đi. Phía trước đột nhiên chỉ toàn bóng tối, mấy người phía Tống Long thấy vậy thì nhanh chóng lấy đèn pin ra: “Sao lại hết pin rồi?”
“Không phải”, Đinh Dũng lắc đầu. Sau đó anh rút ra một thanh kiếm sắt từ trong túi đựng đồ rồi tìm mấy bộ quần áo bọc nó lại, ngón tay khẽ gảy, một quả cầu lửa hiện lên trên lớp quần áo kia, lập tức bốc cháy.
Mấy thứ này đều được Đinh Dũng cướp lại được từ tên quỷ công tử trước đó. Vì chưa dùng đến nên Đinh Dũng vẫn luôn để đó. Lúc này sau khi ngọn lửa kia bốc lên, xung quanh lập tức sáng lên.
Ngọn lửa toả ra ánh sáng còn sáng hơn của đèn pin nhiều.
“Mau nhìn, đây là gì vậy?”, ngọn lửa bùng lên, có người chỉ ngay vào bức tường thét lên kinh ngạc.
Người thét lên chính là cô gái duy nhất trong sáu hộ vệ của Phủ Thành Chủ. Cô ta bụm miệng, tay còn lại chỉ vào vật thể màu xám gần như liên kết dính chặt với bức tường kia.
Vật thể này cũng phải cao bằng con người, dựng thẳng và gần như dính liền với bức tường kia. Nó có màu đen xám, nếu như không phải có phần gồ lên thì người ta còn tưởng đó là tảng đá chồi ra ngoài nữa.
Nghe giọng cô gái, một hộ vệ bên cạnh cô ta mặt mày kinh ngạc. Hắn giơ tay chạm vào vật màu đen xám kia. Ai ngờ vừa chạm phải thì vật đó đã xuất hiện khe hở. Bên ngoài chỉ là lớp màng mỏng màu đen xám bao quanh mà thôi.
“Cái gì thế này?”, người này thầm nhủ, kéo lớp màng kia ra.
Sau đó thứ ở bên trong xuất hiện khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Đến Đinh Dũng cũng không khỏi cau mày.