“Cẩn thận”, thấy dòng điện tím kia, Lý Uyển lập tức hét lên.
Mấy người phía Kim Vô Đạo mặt mày biến sắc, vội lao về phía Đinh Dũng mà hét: “Sư phụ cẩn thận”.
Tốc độ của dòng điện kia quá nhanh, gần như bọn họ vừa dứt lời thì dòng điện đó đã chạm gần tới cơ thể Đinh Dũng, thâm nhập vào cơ thể anh.
Trước giây phút dòng điện thâm nhập vào cơ thể Đinh Dũng, Đinh Dũng đã đẩy Lý Uyển ra, sau đó là một cảm giác tê dại ập đến. Đinh Dũng cảm nhận cơ thể mình như bay đi. Cũng may Kim Đan kịp thời di chuyển, toả ra luồng linh lực nên mới làm dịu đi cảm giác tê dại bên trong cơ thể.
“Đừng lại đây, ta không sao”, Đinh Dũng khoát tay, ý bảo Lý Uyển và Kim Vô Đạo đừng tới.
Advertisement
Dù dòng điện đã bị Đinh Dũng hoá giải nhưng xung quanh vẫn còn sức ảnh hưởng của nó. Dòng điện không thể khiến Đinh Dũng bị thương nhưng không có nghĩa là không thể làm thương những người khác. Nếu như Lý Uyển bị dòng điện này đánh trúng thì e rằng sẽ bị thiêu sống.
“Sư phụ, vừa rồi người gọi anh ta…”, lúc này một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng bên Kim Vô Đạo tháo mặt nạ ra nhìn Đinh Dũng, cung kính nói: “Sư Tổ, là Sư…”
Người này chính là Tống Long, lúc này cậu ta mặt mày cảm kích và cung kính, rõ ràng không ngờ Đinh Dũng tới đây, có điều lời nói vừa tới miệng đã bị Kim Vô Đạo trừng mắt lườm khiến cậu ta vội nuốt trôi những gì định nói vào trong.
Mấy người của Phủ Thành Chủ tỏ vẻ khó hiểu còn Lý Uyển lại thấy ngỡ ngàng nhưng không hề lên tiếng.
Advertisement
Đinh Dũng không chần chừ, lại tiếp tục di chuyển, chẳng mấy chốc đã tới dưới gốc cây kia. Anh cố gắng kiểm soát dòng điện kia rồi hái mấy quả trên cây xuống.
“Cho cô, mọi việc sau này nghe tôi sắp xếp, đừng có tự ý quyết định”, Đinh Dũng đưa Thiên Thần Quả cho Lý Uyển sau đó nhìn sang Kim Vô Đạo: “Chúng ta về trước, nói với Thành Chủ muốn Phong Cấm tiếp thì cần Phong Cấm từ ngọn nguồn, vả lại cần lượng linh huyết rất lớn. Máu của những dã thú này không có tác dụng”.
“Vâng”, Kim Vô Đạo vội gật đầu.
Thấy bộ dạng Kim Vô Đạo thể hiện với Đinh Dũng, sáu hộ vệ Nha Nội người nào người nấy mặt mày khó hiểu nhìn Đinh Dũng. Bọn họ có ngốc cũng có thể nhận ra Đinh Dũng và Kim Vô Đạo quen biết nhau, vả lại địa vị của Đinh Dũng cũng không hề tầm thường, nếu không thì cũng không thể kiến Kim Vô Đạo tỏ thái độ như vậy được.
Sau đó, dưới dự chỉ đạo của Đinh Dũng, Kim Vô Đạo lại bố trí Cửu Linh Phong Cấm rồi đưa đoàn người về nơi mà Phùng Thừa Lâm chỉ định. Đã tìm được Kim Vô Đạo rồi thì cũng không cần ở lại đây nữa, giao một dị quả cho Phùng Thừa Lâm là hoàn thành giao dịch.
Ở một bên khác, nhà họ Hàn ở thành phố Kim Châu tại Giang Bắc. Lúc này tình hình rất hỗn loạn. Cả tập đoàn Hàn Thị người nào người nấy đều tỏ ra hoang mang. Người phụ trách hạng mục mất tích, công trình bị đình chỉ thi công. Mặc dù mọi người không biết có chuyện gì xảy ra nhưng lời đồn đã được loan đi khắp nơi.
Còn trong căn nhà tổ của nhà họ Hàn, Hàn Tông Khôn mặt mày tối sầm cả lại ngồi ở vị trí trung tâm. Hàn Thành Sơn ở bên đi đi lại lại, Lâm Hồng Ngạn mắt đỏ hoe khóc lóc: “Bố, bố nhất định phải cứu Phương Nhiên”.
“Haiz. Phương Nhiên rốt cục bị ai bắt đi mà tới bây giờ vẫn không có lấy chút manh mối nào?”, Hàn Tông Khôn mặt mày tối sầm cả lại, vừa nghe Lâm Hồng Ngạn nói thì day trán khổ não.
Hàn Phương Nhiên từ sau hôm tới khu đất thi công thì không trở về nữa. Những người đi cùng cô cũng mất tích, đến cả giới hành pháp cũng không tìm được ra tung tích. Cả tập đoàn Hàn Thị đều vì việc này mà hoang mang.
“Bố, Phương Nhiên nhất định bị người của Hội Hắc Mã bắt đi rối. Bố phải nghĩ cách đấy”, Hàn Thành Sơn nắm chặt tay nhìn Hàn Tông Khôn: “Phương Nhiên là cháu nội của bố đấy”.
“Chúng ta không có chứng cứ sao có thể tuỳ tiện quy cho người của Hội Hắc Mã làm được”, nghe Hàn Thành Sơn nói vậy, Hàn Tông Khôn cau mày bất lực: “Phương Nhiên mất tích bố cũng sốt ruột lắm nhưng hiện giờ chúng ta lại không đụng được tới người của Hội Hắc Mã”.
Hiện giờ Hội Hắc Mã có quyền uy, thét ra lửa ở thành phố Kim Châu này, đặc biệt là sự xuất hiện của Đại Đương Gia Hội Hắc Mã càng khiến cho Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân đều phải lựa chọn im lặng.
Lại thêm hiện giờ có sự thay đổi khác thường ở vùng Giang Bắc, lực lượng quốc gia đều dốc sức điều tra vấn đề này khiến cho Hội Hắc Mã lại nhở nhơ hơn, càng tỏ ra hống hách không sợ pháp luật.
“Ồ, chú hai và thím hai đều ở đây ạ?”, đúng lúc này, Hàn Hàn từ ngoài đi vào, thấy Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn thì mặt mày lạnh lùng, hắn cố ý khiêu khích: “Em Phương Nhiên vẫn chưa có tin tức gì sao ạ?”
“Cháu nghe nói có thể là người của Hội Hắc Mã bắt em ấy. Em ấy thật đáng thương, bị cả đám hung ác như vậy bắt đi lâu như vậy rồi, e rằng…, haiz”, dứt lời, Hàn Hàn còn cố ý nói cho vấn đề trở nên nặng nề thêm.
Nghe vậy, Hàn Thành Sơn mặt mày phẫn nộ, định lên tiếng nạt lại thì đột nhiên Hàn Tông Khôn trầm giọng, nói: “Được rồi, Thành Sơn, các con về trước đi, việc này bố tự có sắp xếp”.
Trên thực tế, Hàn Tông Khôn đã biết trước là người của Hội Hắc Mã và nhà họ Viên bắt Hàn Phương Nhiên đi nhưng ông ta cũng không dám đi đòi người về. Thứ nhất là không có bằng chứng, thứ hai, người của Hội Hắc Mã thế lực lớn mạnh, ông ta thật sự không thể đụng tới bọn họ.
Thế nhưng hiện giờ Hàn Phương Nhiên lại là nhân vật quan trọng trong tập đoàn Hàn Thị, nếu như cứ để vậy thì không tránh khỏi…
Khi Hàn Tông Khôn còn mải suy nghĩ thì Hàn Hàn vội đến bên ông lão, nịnh nọt: “Ông ơi, theo cháu thì chi bằng phái người tới đó nói chuyện với nhà họ Viên. Viên thiếu gia không phải thích Phương Nhiên sao? Hay là cho hai đứa bên nhau, dù sao cũng không biết Đinh Dũng đi đâu rồi, như vậy chúng ta có thể mượn thế lực của Hội Hắc Mã…”
Nghe Hàn Hàn nói vậy, Hàn Tông Khôn sáng mắt lên nhìn hắn một cái rồi ho hắng: “Hàn Hàn, Phương Nhiên là em cháu, việc này không được làm bừa, phải nghĩ cho hanh phúc của Phương Nhiên, lát nữa cháu dẫn người đi hỏi xem thế nào”.
“Vâng, cháu nhất định sẽ giúp em Phương Nhiên”, Hàn Hàn mặt mày tươi rói.
Nhà họ Viên, cách tập đoàn Viên Thị không xa là khu biệt thự xoa hoa tráng lệ.
Bên ngoài biệt thự có tầng tầng lớp lớp bảo vệ canh giữ. Nơi này chính là nơi bí mật nhất của nhà họ Viên. Mọi bí mật của nhà họ Viên đều nằm ở đây. Lúc này tầng thượng của khu biệt thự, Hàn Phương Nhiên mặt mày hốc hác đứng bên cửa sổ bặm môi nhìn về phía xa.
“Phương Nhiên, em nghĩ xong chưa?”, đúng lúc này, Viên Thiếu Khang đẩy cửa bước vào.
Hắn ta mặc một bộ đồ rộng rãi hàng hiệu. Trước đó hắn bị Đinh Dũng đánh gãy chân, phải nối chân ở bệnh viện chuyên về xương khớp hàng đầu thế giới, hiện giờ nếu đi lại quá nhanh thì sẽ thấy rõ dáng cà nhắc.
“Viên Thiếu Khang, tôi khuyên anh tốt nhất thả tôi ra, nếu không Đinh Dũng sẽ không tha cho anh đâu”, Hàn Phương Nhiên nhìn Viên Thiếu Khang bước vào, vô thức lùi về sau, bặm môi nói.
Vốn dĩ Viên Thiếu Khang còn tươi cười nhưng sau khi nghe lời nói của Hàn Phương Nhiên, mặt hắn giảo hoặt hẳn. Cơn phẫn nộ lập tức bốc lên. Viên Thiếu Khang đạp bay luôn thùng rác ở bên, hằn học gằn lên: “Đinh Dũng, Đinh Dũng, lại là Đinh Dũng. Hắn có gì tốt? Tới giờ có khác gì con rùa rụt đầu không dám ra mặt đâu?”
“Bác Tư Đồ quay về rồi. Nếu hắn có dám quay lại thì nhất định sẽ phải trả giá đắt”, Viên Thiếu Khang bật cười tôi độc, trong ánh mắt chất chứa lửa giận. Hắn nhìn Hàn Phương Nhiên: “Trước đây anh vẫn không làm gì em nhưng hôm nay anh nhất định phải có được thứ gì từ người em chứ”.