“A!!!”, Lý Uyển kinh ngạc thét lên, bị người đàn ông kia lôi xuống.
Ngay sau đó, hắn ta vung tay định bóp cổ Lý Uyển, một khi bị bóp cổ thì sinh tử của Lý Uyển đương nhiên nằm trong tay hắn ta rồi.
Thấy Lý Uyển sắp bị bóp cổ, luồng khí tức trong cơ thể cô ta bùng phát. Mặt Lý Uyển thoáng qua từng đường trắng nhạt, những đường vân này dày đặc phức tạp. Làn da vốn dĩ trắng ngần của Lý Uyển thì giờ về cơ bản không thể nào nhìn rõ, thế nhưng khí thế bộc phát kia lại đủ khiến người ta phải kinh ngạc.
Ngay sau đó, giữa đôi lông mày Lý Uyển hiện lên một vết ngấn màu trắng, sức mạnh khủng khiếp phóng ra ngay vị trí giữa đôi lông mày, giống như có thêm con mắt thứ ba vậy.
“Khiên”, cảm nhận được sự thay đổi của Lý Uyển, sắc mặt người đàn ông kia không hề tỏ ra sợ hãi, tay ông ta bấm niệm, luồng linh khí xung quanh đều ngưng tụ trong tay ông ta ông ta, sau đó hoá thành cái khiên màu đỏ nhạt.
Rầm! Một tiếng động vang lên, sức mạnh màu trắng kia phóng về phía cái khiên kia, lan ra tứ phía, sau đó chỉ thấy một bóng hình bay ra ngoài, va vào cái cây ở cách đó không xa.
Advertisement
“Khụ khụ”, phóng luồng sức mạnh kia đi, Lý Uyển loạng choạng, khom người vịn vào cây nhỏ bên cạnh mới đứng vững được.
Đây chính là chiêu áp chót của cô ta, là khả năng mà trước kia ăn dị quả có được. Luồng uy lực khủng khiếp phóng ra, chỉ là sau mỗi lần thi triển thực lực đều rút cạn sức mạnh của cả cơ thể khiến cô ta lúc này kể cả đối diện với một võ sĩ thì cũng không còn khả năng ra tay đáp trả. Nếu không phải người đàn ông kia quá mạnh thì cho dù thế nào cô ta cũng không sử dụng chiêu này.
“Mạnh quá”, Trương Tống tái mặt, vội nhìn về phía xa.
Khi thấy người mà mình mời tới nằm trên đất không cử động thì hắn ta mới cau mày. Ánh mắt hắn nhìn Lý Uyển rõ vẻ tôi độc, đương lúc định lên tiếng thì đột nhiên gã đàn ông họ Bành kia quay phắt đầu lại đứng dậy khỏi mặt đất.
Advertisement
“Thực lực của cô quả khiến tôi phải bất ngờ đấy”, gã họ Bành kia xoa xoa nắm đấm, nhìn Lý Uyển cười nói.
Sức mạnh tấn công vừa rồi quá mạnh, kể cả linh khí hoá thành khiên bảo vệ hắn ta khỏi đòn đánh của Lý Uyển thì hắn ta cũng bị đánh bay ra ngoài.
Thấy người đàn ông kia bò dậy như thể chưa gặp phải chuyện gì thì mặt mày Lý Uyển tái mét cả đi. Cô ta nghiến răng bặm môi nhìn chằm chằm vào hắn mà nói: “Anh dám ra tay với tôi, nhà họ Lý chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.
“Yên tâm, thông tin sẽ không bị đồn ra ngoài đâu, không ai biết các cô đi đâu đâu”, đúng lúc này, Trương Tống nhếch miệng mỉa mai, nhìn Lý Uyển nói: “Các cô đều phải chết, không kẻ nào đi được đâu. Tới lúc đó mọi người cũng sẽ cho rằng trong hang núi có biến có, dù sao thì…mấy người nhà họ Lý các cô cũng không vào đây được”.
“Anh!”, Lý Uyển mặt cắt không còn giọt máu, trong lòng chỉ còn ôm nỗi tuyệt vọng.
Lần này cô ta vào núi Phổ Lôi Nhĩ vốn là để tìm cơ duyên thuộc về mình, nếu có thể nhờ dị quả mà bước vào cảnh giới Võ Đạo Tông Sư thì có thể một bước lên trời, trở thành một võ sĩ Tông Sư đầu tiên ở thành Phổ Lôi Nhĩ.
Nhưng cho dù thế nào thì cô ta cũng không ngờ nổi rằng mới vừa vào núi đã gặp ngay một kẻ mạnh như tên họ Bành này. Cô ta thậm chí còn hoài nghi thực lực của hắn đã vượt qua Võ Đạo Đại Sư, nếu không thì sao có thể không thương tổn gì sau đòn tấn công của cô ta được.
“Mọi người liều với chúng”.
“Bảo vệ tiểu thư”.
Thấy cảnh này, những người còn lại của nhà họ Lý lập tức bảo vệ Lý Uyển. Thực lực của bọn họ mặc dù không đạt được tới tầng Võ Đạo Tông Sư nhưng cũng là võ sĩ Đỉnh Phong, là tử sĩ mà nhà họ Lý phái đi cùng để bảo vệ Lý Uyển.
Ngược lại, ba gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Lý đều bắt đầu do dự, bọn họ không phải người nhà họ Lý, trên thực tế cho dù là ủng hộ gia tộc nào cũng như nhau cả thôi. Hiện giờ nhà họ Lý rõ ràng yếu thế, nếu bọn họ vẫn trung thành đến chết thì e rằng cũng sẽ đen đủi theo.
“Phải làm sao bây giờ?”, mấy người nhà họ Phùng nhìn Phùng Kính.
“Xem, xem tình hình rồi tính”, Phùng Kính cũng không biết phải làm sao nhưng hắn vẫn cố trấn tĩnh, hít sâu, nói: “Cho dù thế nào thì cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân”.
“Cuộc tranh đấu của các người không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi đi trước đây”, đúng lúc này, Đinh Dũng đột nhiên đứng dậy nhìn Trương Tống, nói: “Yên tâm, việc này chúng tôi không can dự, cũng không nói thêm gì”.
Nói rồi, Đinh Dũng liếc mắt với mấy người phía Phùng Kính rồi đi vào trong núi.
“Đứng lại”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Trương Tống lại không khỏi bật cười, hắn ta nhìn sang Đinh Dũng nói: “Tôi cho cậu đi rồi sao?”
“Hôm nay mấy người đừng hòng rời khỏi đây”, Trương Tống chắp tay ra sau, dứt lời, những người còn lại nhà họ Trương lập tức giơ súng chĩa về phía Đinh Dũng.
Thấy vậy, mấy người phía Phùng Kính không những không giơ súng phản kháng mà còn đặt súng xuống đất, giơ hai tay lên nói: “Không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi đầu hàng, chỉ cần đừng giết chúng tôi thì thế nào cũng được”.
“Hèn mọn”, người nhà họ Lý thấy vậy thì nhổ nước bọt tỏ vẻ coi khinh.
Cách thể hiện của người nhà họ Phùng quá hèn, giờ còn chưa bại trận mà đã giơ tay đầu hàng.
“Tốt lắm, biết điều mới là trang tuấn kiệt”, nghe Phùng Kính nói vậy, Trương Tống bật cười, hắn ta nhìn mấy người phía Phùng Kính: “Tất cả lấy tay ôm đầu, quỳ ở đằng kia”.
“Các người đi thu vũ khí của bọn họ lại”, nói rồi, Trương Tống liếc mắt với mấy thuộc hạ của mình.
“Bọn họ muốn đầu hàng thì theo bọn họ thôi”, Đinh Dũng không đầu hàng giống mấy người phía Phùng Kính mà nhìn Trương Tống, nói: “Tôi còn có việc, không có thời gian lãng phí với các người”.
“Muốn đi? Hỏi súng của tôi cái đã”, thấy Đinh Dũng lại lần nữa bước đi, mặt Trương Tống tối sầm mặt lại, lạnh lùng hắng giọng, rút ngay một khẩu súng từ hông ra chĩa về phía Đinh Dũng.
Pằng một tiếng, viên đạn hoá thành một đường sáng, bay trong không gian bắn vọt về phía Đinh Dũng.
“Cẩn thận”, người nhà họ Lý hét lên nhưng đã muộn.
Viên đạn đã bay ngay tới trước mặt Đinh Dũng, mọi thứ xảy ra như ánh điện xẹt qua vậy. Thấy viên đạn sắp đâm vào ngực mình, lòng bàn tay Đinh Dũng kiểm soát tàn ảnh để lại, sau đó bóp viên đạn đang bay nhanh về phía mình.
Lực ma sát khủng khiếp bị linh lực ngăn cản, viên đạn cuối cùng cũng không thể bay tiến về phía trước được nữa, bị Đinh Dũng nắm trong lòng bàn tay. Anh lạnh giọng nheo mắt lại, nói: “Mày không cho tao đi?”
“Còn ngây ra đấy làm gì, mau đánh chết hắn cho tôi”, thấy mình bắn không trúng Đinh Dũng, mặt Trương Tống tối sầm lại, hắn chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Gi ết chết hắn, tôi có thưởng”.
“Gi ết chết hắn, Thiếu Tộc có thưởng”, nghe Trương Tống nói, thủ hạ của hắn lập tức rút súng ra.
Pằng, pằng, pằng! Một loạt âm thanh tiếng súng vang lên, vọng khắp không gian. Đinh Dũng bước chân di chuyển, cả cơ thể như biến mất, người ta chỉ có thể nhìn lấy từng đường tàn ảnh lưu lại trong không gian.
Đúng lúc này, một giọng nói mang theo sát khí vang lên bên tai Trương Tống: “Mày đã muốn chết thì tao cho mày toại nguyện”.