Chàng Rể Trường Sinh

Chương 275: “Hay anh cho rằng anh là đối thủ của tôi?”




Đinh Dũng nghe vậy thì nhìn sang Phùng Thừa Lâm, hai người cùng gật đầu, sau đó anh thoắt di chuyển dẫn đội xông vào trong núi.  

Vừa vào trong núi, mỗi một tế bào trên người Đinh Dũng như thể được k1ch thích nhờ linh khí vậy, đặc biệt là Kim Đan trong vùng đan điền đang từ từ di chuyển như nhảy múa vui mừng.  

Linh khí ở đây quả thật quá dày đặc, cả rặng núi giống như thời kỳ Thượng Cổ. Cây cao chọc trời che lấp bầu trời, giữa trăm núi nghìn khe còn có tiếng vượn kêu, hổ gầm. Kể cả là tuyết trắng trời cũng không thể che lấp những cành cây màu xanh đen cổ xưa.  

“Kỳ lạ, nơi này lạnh như vậy, sao những cây thế này lại có thể sinh trưởng mạnh như vậy”, Đinh Dũng cau mày, chắc chắn có gì đó khác thường, mọi thứ đều diễn ra không hề bình thường.  

“Tất cả mọi người tập hợp”, đúng lúc này cô gái mặc váy trắng nhà họ Lý ban nãy lên tiếng.  

Advertisement

Nghe giọng cô ta, chỉ cần là thành viên trong gia tộc nhà họ Lý thì đều tiến lên. Đinh Dũng suy nghĩ một lát. Ba gia tộc, lại thêm mười người nhà họ Lý, tổng cộng có hai mươi lăm người.  

“Ha ha, Uyển Nhi, không ngờ lần này cô lại dẫn đội đấy”, một thanh niên dẫn người đi vào, thấy cô gái mặc váy trắng thì bật cười, trong ánh mắt nhìn đầy nóng bỏng. Hắn ta nói xong thì li3m li3m miệng.  

“Trương Tống, nhà họ Trương các anh lại cho anh đi, không sợ thất bại sao?”, Lý Uyển bật cười, ánh mắt rõ vẻ khó chịu.  

Tên Trương Tống này là nhân tài trong lớp thanh niên của nhà họ Trương, nhưng trong mắt Lý Uyển, thực lực của hắn chẳng đáng để nhắc đến, không xứng là đối thủ của cô.  

Advertisement

Nghe Lý Uyển nói vậy, Trương Tống tối sầm mặt lại, hắn hắng giọng: “Người của Phủ Thành Chủ đã vào trong rồi, lần này trong sơn động chắc chắn có biến cố, tới lúc đó nếu có ai nói không ra ngoài nổi thì cũng sẽ chẳng có người nghi ngờ”.  

Nói tới đây, Trương Tống đột nhiên bật cười, hắn không hề che đậy vẻ rạo rực trong ánh nhìn.   

Như cảm nhận được cái nhìn đó của Trương Tống, Lý Uyển cau mày: “Trương Tống, đừng trách tôi không nhắc anh, nếu anh dám nói thêm lời nào nữa thì tôi xé rách mồm anh ra”.  

“Hay anh cho rằng anh là đối thủ của tôi?”  

“Ha ha ha, tôi đương nhiên không phải đối thủ của cô”, thấy bộ dạng đó của Lý Uyển, Trương Tống không khỏi li3m miệng. Lý Uyển càng như vậy, Trương Tống càng thấy hứng thú, đợi lát nữa, nhất định phải dạy cô ta biết cách làm đàn bà là thế nào mới được.  

Thấy điệu cười đó của Trương Tống, Lý Uyển nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ.  

Lúc này những người khác căn bản đều đã vào trong núi, ở cửa vào núi chỉ còn lại gia tộc nhà họ Lý và nhà họ Trương. Đinh Dũng đứng trong đám người nhìn người đàn ông nãy giờ im lặng đứng bên Trương Tống mà cau mày.  

Khí tức của người này chỉ là Võ Sĩ Đỉnh Phong nhưng Đinh Dũng lại thấy khí tức của người này rất đặc biệt, không giống với những võ sĩ tu luyện bình thường khác. Vừa không phải là người tu luyện bình thường, cũng không phải là người thông qua dị quả tăng tiến thực lực, ngược lại lại giống với người luyện khí hấp thụ linh lực giống như Đinh Dũng.  

“Anh Bành, lời hẹn giữa chúng ta vẫn còn tính chứ?”, Trương Tống đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lên tiếng.  

Người đàn ông này tướng mạo bình thường, sắc mặt vàng vọt, con mắt đen láy trông có vẻ khác thường. Lúc này nghe Trương Tống nói vậy, hắn ta đảo mắt nhìn Lý Uyển từ đầu đến chân rồi gật đầu nói rất khẽ: “Đương nhiên tính rồi, cậu cho tôi một danh phận, tôi ra tay ba lần, vật phẩm đạt được chia đôi năm mươi năm mươi”.  

“Vậy mời anh Bành ra tay, giúp tôi có được cô ta”, Trương Tống li3m mép chỉ vào Lý Uyển mà bật cười.  

Trương Tống dứt lời, mặt Lý Uyển đột nhiên biến sắc, cô ta lập tức lùi sau nửa bước, chỉ vào Trương Tống mà nạt với giọng đầy cảnh giác: “Trương Tống, thực lực giữa tôi và anh ngang bằng. Anh muốn đem mọi lợi ích có được trong núi này cho người khác sao?”  

“Hừ, cuộc Vây Bắt diễn ra mười ngày, có anh Bành giải quyết các cô thì sẽ không chậm trễ đại sự được đâu”, nói tới đây, Trương Tống lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nói: “Mời anh Bành ra tay”.  

“Được”, người đàn ông kia gật đầu, giật mội sợi dây thừng màu đỏ quấn trên cánh tay xuống, điềm tĩnh nói: “Còn hai lần”.  

Dứt lời, hắn ta đảo mắt, nhìn về phía Lý Uyển, nhếch miệng cười mỉa mai: “Đáng tiếc, người đẹp thế này kia mà”.  

Hắn ta không nói thêm gì nữa, bóng hình hoá thành tàn ảnh, di chuyển về phía Lý Uyển.  

Lý Uyển tái mét mặt, khí thế trong cơ thể cô ta cuộn trào. Cô ta nhanh chóng né người trốn thoát nhưng giây phút cô ta né đi, một bóng đen lao vút tới, đó chính là người đàn ông kia.  

“Tốc độ nhanh quá”, những người khác nhìn thấy cảnh này thì mặt tối sầm cả lại.  

Lý Uyển mặt cắt không còn giọt máu, cô ta đã đạt cảnh giới Võ Đạo Đại Sư, đương nhiên hiểu rõ hơn những người khác tốc độ thế này thì ít nhất cũng là Võ Đạo Đại Sư Đỉnh Phong mới có được. Người này đã che giấu thực lực trước đó.  

“Có thể né qua đòn công kích của tôi, cô cũng không tồi”, người đàn ông kia nhìn Lý Uyển với ánh mắt khác thường.  

“Đợi đã, nhà họ Trương cho anh lợi ích gì thì nhà họ Lý cho gấp đôi.”  

Lý Uyển nghiến răng nhìn người đàn ông kia. Đối diện với loại người thế này, cô ta không đủ tự tin, vả lại cô ta rõ hơn ai hết một khi không phải là đối thủ của hắn ta, bị Trương Tống bắt về thì cô ta sẽ có kết cục thế nào. Thay vì như vậy thì chi bằng lôi tiền ra dụ.  

Thế nhưng nghe Lý Uyển nói vậy, người đàn ông kia lại lắc đầu, nói: “Những gì bọn họ cho tôi, cô không cho tôi được, vả lại tôi là người trọng lời hứa, đã hứa với bọn họ thì sẽ không phản lại lời hứa”.  

Nói rồi, hắn ta di chuyển với tốc độ rất nhanh. Những người có mặt ở đây, gần như không có ai có thể nhận ra động tác của hắn ta.  

Có điều, Đinh Dũng lại dè bỉu coi thường. Hắn ta quả là luyện công pháp tăng tốc độ, nếu không thì với thực lực của hắn ta, sao có thể di chuyển nhanh như vậy được. Cũng may hắn gặp một cô gái không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế như Lý Uyển chứ nếu gặp phải Đinh Dũng thì e rằng đã bị đánh bại từ lâu rồi.  

“Là một kẻ luyện khí, có điều nền tảng lại không ra làm sao”, Đinh Dũng thầm nhủ, không ngờ có thể gặp được một tên luyện khí ở đây.  

Thời đại này kể cả là người tu hành cũng tu Võ Đạo. Đinh Dũng chưa từng gặp người luyện khí, cũng không biết hắn ta là người của thế lực nào.  

Đúng lúc này, chiến cục có thay đổi. Lý Uyển đối diện với sự đàn áp về tốc độ tuyệt đối của hắn ta, căn bản không thể đưa ra đòn phản công lại, chỉ có thể không ngừng né tránh.  

Vốn dĩ Lý Uyển nghĩ cũng rất chu đáo. Chỉ cần cô ta né được các đòn tấn công của đối phương, dần dần hắn ta nhất định sẽ tiêu hao năng lượng nhiều hơn một người phòng thủ như cô, thế nhưng Lý Uyển lại chưa từng nghĩ nếu như cô ta không chặn được đòn tấn công của đối phương thì nên làm thế nào.  

Lúc này chính là như vậy. Cô ta thực sự đã làm rất tốt nhưng vẫn bị đối phương tìm ra sơ hở. Đúng lúc Lý Uyển giơ chân phòng thủ thì người đàn ông kia đột nhiên xoay người sang một góc khác, túm lấy chân Lý Uyển rồi kéo xuống dưới.