“Yên tâm đi”.
Đinh Dũng cười hết sức tự nhiên.
Mặt Lâm Hồng Ngạn tái xanh, nghe Đinh Dũng tự giới thiệu xong, bà ta vội vàng nhìn trộm Trương Bồi Sơn.
Quả nhiên sắc mặt hắn ta không tốt lắm, bà ta không khỏi chột dạ, nếu như bọn họ chọc giận Trương Bồi Sơn, chắc chắn chỉ có con đường chết.
“Ôi giời, Nhiên Nhiên đừng phí lời với nó, chúng ta mau đi thôi, ông nội con đang đợi chúng ta đó!” Nếu đã như không nắm được miếng mồi Trương Bồi Sơn này, bà ta lại rẽ hướng sang tập đoàn Hàn Thị, lần này Hàn Phương Nhiên gia nhập công ty đã là chuyện chắc chắn.
“Đúng vậy, đừng để ông nội đợi nóng ruột, mau đi đi”.
Đinh Dũng mỉm cười xua tay với Hàn Phương Nhiên.
Hàn Phương Nhiên muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Đinh Dũng, cô chỉ đành gật đầu nói: “Giải quyết ổn thỏa với người ta, cần bao nhiêu tiền cứ nói với em”.
“Được”.
Đinh Dũng gật đầu.
Thấy ba người họ đã rời đi, Đinh Dũng quay qua nhìn Trương Bồi Sơn rồi nói: “Chiếc xe này sửa cũng không rẻ nhỉ, cần bao nhiêu tiền anh ra giá đi”.
Lúc này sắc mặt của Trương Bồi Sơn đã tái xanh, hắn nhìn bóng Hàn Phương Nhiên xa dần rồi đột nhiên nhìn Đinh Dũng hỏi: “Mày và cô Hàn rốt cuộc có quan hệ gì?!”
“Tôi và Phương Nhiên? Cô ấy là vợ tôi, sao hả?” Đinh Dũng chau mày không biết Trương Bồi Sơn có ý gì.
“Tao nghĩ lát nữa mày sẽ không nói như vậy đâu”.
Trương Bồi Sơn lắc đầu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Lông mày Đinh Dũng giật lên, anh nhìn Trương Bồi Sơn một lượt rồi thu lại ánh nhìn.
Đinh Dũng mở cửa xe ra ngồi vào trong, lấy bút viết một dòng số rồi nói: “Tôi đi đây, lát nữa mấy người gửi số tài khoản tới, muốn bao nhiêu tôi chuyển cho”.
“Muốn đi?!” Sắc mặt Trương Bồi Sơn rất dữ dằn, một tay nắm lấy bô lăng lạnh lùng nói: “Mày biết tao là ai không? Đâm vào xe của tao còn định chạy?”
“Vậy anh còn muốn thế nào?” Đinh Dũng chau mày, đúng là anh không biết thân phận của Trương Bồi Sơn nhưng người có thể đi Mercedes S Class nhất định không hề đơn giản.
Nhưng mặc kệ Trương Bồi Sơn có thân phận gì, Đinh Dũng cũng chẳng quan tâm, một thành phố Kim Châu nhỏ bé có thể có nhân vật to lớn gì, nghĩ đến đây, anh lại rút chiếc chìa khóa vừa cắm vào không lâu.
Lúc này, hai chiếc xe thương mại hiệu Mercedes-Benz chạy từ xa đến và dừng lại bên đường.
Đinh Dũng nhìn chúng rồi nhếch miệng cười đùa cợt, chuyện này cuối cùng cũng thú vị rồi đây, không muốn yên ổn nữa sao?
“Rốt cuộc anh muốn làm gì.
Có chuyện thì nói nhanh lên, con người tôi không thích vòng vo”.
Đinh Dũng liếc nhìn Trương Bồi Sơn, anh tin chắc trước đây chưa từng gặp người này, cũng không biết tại sao hắn ta lại đối địch với anh..