Chàng Rể Trường Sinh

Chương 266: “Lấy lệnh bài ra”




“Đúng vậy, gia chủ của chúng tôi trăm công ngàn việc, đâu có thời gian mà đi gặp một tên nhà quê như anh”, người còn lại cũng bật cười lạnh lùng, chỉ tay ra cửa: “Tôi khuyên anh mau cút đi, nếu không, để giám sát của chúng tôi trông thấy thì e rằng đến đi anh cũng không đi nổi đâu”.  

“Ừm? Chẳng trách mà nhà họ Phùng đến giờ chỉ đứng chót trong các gia tộc hạng nhất, đây là cách tiếp khách của các người sao?”, Đinh Dũng nheo mắt, anh không ngờ mình cầm lệnh bài nhà họ Phùng đến đây rồi mà còn bị người ta xem thường. Lúc này Đinh Dũng cũng hắng giọng. Hội vây bắt lần này anh tham gia hay không cũng được nhưng nếu như nhà họ Phùng dám ép người thì anh tuyệt đối sẽ không nể nang.  

“Hỗn xược, anh là cái thá gì mà dám sỉ nhục nhà họ Phùng?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, hai thanh niên kia mặt mày biến sắc. Bọn họ ghét nhất là nghe người khác nói đến thực lực của nhà họ Phùng.  

Đặc biệt là hai năm nay, thực lực của nhà họ Phùng mỗi năm một khác, hiện giờ cũng chỉ miễn cưỡng được lọt vào danh sách mười gia tộc lớn, cũng chính vì vậy mà nhân tài của nhà họ Phùng không thể  chịu được sự mỉa mai của người khác.  

“Lôi anh ta xuống, giao cho giám sát”, hai người kia nhìn nhau, lựa chọn ra tay với Đinh Dũng.  

Advertisement

Thực lực của hai người bọn họ cũng chẳng ra sao, nhưng tốc độ lại không hề chậm. Lúc lao về phía Đinh Dũng, còn nghe tiếng gió khiến Đinh Dũng thấy hơi ngỡ ngàng. Hai tên này chẳng qua cũng chỉ có thực lực là võ sĩ thôi, sao có thể có tốc độ nhanh thế được, lẽ nào từng tu luyện Thân Pháp?  

Vừa nghĩ, Đinh Dũng vừa di chuyển người thoắt ẩn thoắt hiện, hoá thành ảo ảnh tới phía sau hai người bọn họ.  

“Người đâu?”, hai người xông tới và cảm nhận được trước mắt mọi thứ đều mơ hồ, sau đó bọn họ không thấy Đinh Dũng đâu nữa nên mặt mày tái đi.  

Đúng lúc này, Đinh Dũng nhếch miệng lên, ghé sát tai nói với bọn họ: “Hai người tìm tôi sao?”  

Advertisement

Dứt lời, cả hai người kia mặt mày tái mét, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì bị Đinh Dũng quật luôn xuống đất.  

Bịch một tiếng hai người bọn họ cứ thế ngã dụi xuống đất. Đinh Dũng thấy thế thì cười mỉa mai.  

“Bỏ bọn tôi ra”, bị Đinh Dũng ấn dưới đất, một tên hét lên: “Anh to gan lắm, dám ra tay hỗn xược trong nhà họ PHùng”.  

“Đợi giám sát tới thì anh không yên thân đâu”, bọn họ nói vậy là muốn doạ dẫm Đinh Dũng. Nói thế nào thì nhà họ Phùng cũng là thành viên của gia tộc hạng nhất, mặc dù thực lực cũng không bằng các gia tộc khác nhưng cũng thâm căn cố đế ở thành Phổ Lôi Nhĩ này, không phải ai cũng đụng vào được.  

Đinh Dũng cầm lệnh bài tới đây để gặp gia chủ, anh đương nhiên sẽ không sợ giám sát gì rồi, lúc này nghe bọn họ nói vậy, anh lại châm chọc: “Cái gì mà giám sát, bảo đến luôn đi”.  

“Xem ra không gặp được chủ sự thì khó gặp được gia chủ rồi”, nghĩ tới đây, Đinh Dũng lắc đầu, lật người ra, nói: “Đi, gọi giám sát của các người tới đây”.  

“Anh, anh đợi đấy cho tôi”, người kia nhảy dựng lên, mặt mày tái mét, chỉ để lại một câu rồi chạy thẳng vào trong không quay đầu lại.  

“Đợi đấy, tôi nhất định cho anh sống không yên thân. Tôi khuyên anh tốt nhất bây giờ thả bọn tôi ra, mau thoát thân đi”, mắc dù đồng bọn đi tìm sự trợ giúp rồi nhưng cậu thanh niên còn lại vẫn không dám cược Đinh Dũng sẽ ra tay hay không, thế là chỉ biết khuyên giải: “Nếu giờ anh thả tôi và rời khỏi nhà họ Phùng thì tôi đảm bảo sẽ không nói ra dáng người anh trông thế nào”.  

“Bớt lời đi”, Đinh Dũng cau mày, dùng sức giơ tay hắn ta lên.  

Cơn đau đớn kịch liệt ập đến khiến hắn ta kêu lên thảm thiết, mặt mày mồ hội nhễ nhại, vội xin tha: “A! Tôi sai rồi, tôi sai rồi, ông lớn, tôi sai rồi”.  

Lúc này, trong lòng hắn ta chợt loé lên suy nghĩ. Người này có thể dùng một chiêu mà đánh bại bọn họ thì thực lực chí ít cũng phải là cấp Võ Sư, lẽ nào thật sự là do gia chủ mời tới?  

Nên biết rằng nhà họ Phùng hiện giờ người mạnh nhất là gia chủ và hai vị trưởng lão thì thực lực mới chỉ ở Võ Học Đỉnh Phong. Sắp tới còn tổ chức cuộc thi vây bắt cho nên tên trước mặt hắn rất có khả năng do gia chủ mời tới.  

Nghĩ vậy, mặt mày hắn lại ứa mồ hôi hơn, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt đi. Nếu thật sự như vậy thì gia chủ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.  

“Đúng vậy, đại nhân giám sát, chính là tên này xông vào nhà họ Phùng, còn đánh chúng tôi bị thương”, đúng lúc này, ở phía xa vang lên tiếng bước chân dồn dập.  

Tiếp sau đó liền nghe thấy tiếng gã thanh niên kia thêm mắm dặm muối. Đinh Dũng quay đầu lại nhìn, bên cạnh gã thanh niên bỏ đi lúc nãy còn có hai người đàn ông mắc đồ đen.  

Đây là hai người đàn ông trung tuổi, trên ngực áo còn thêu một chữ “Giám” to bằng nắm tay, lúc này đang nhìn Đinh Dũng với bộ mặt lạnh lùng: “Tên ngông cuồng nào đến đây, còn không mau thả người, giơ tay chịu trói”.  

“Hừ, nhà họ Phùng cũng uy gớm, tiếp khách kiểu đấy à?”, Đinh Dũng nheo mắt nói với hai người giám sát bằng giọng khó chịu.  

Nghe vậy, hai người kia sững người, nhưng một người trong đó lập tức bật cười: “Cậu đánh con cháu nhà họ Phùng còn nói là khách, cậu cho rằng cậu giống khách đến chơi sao? Tôi lại thấy giống kẻ gây rối hơn đấy”.  

“Đúng vậy, thả người ra”, người còn lại mắc dù vẫn còn nghi ngờ lời Đinh Dũng nói nhưng nghe người kia nói vậy thì thấy có lý nên lại lên tiếng: “Có việc gì thì đi thoe tôi, đợi tới Hình Đường thì nói cho rõ ràng”.  

Hoá ra hai người này chỉ tiện miệng nói. Hiện giờ Đinh Dũng đang tóm hậu bối nhà họ Phùng, sao có thể đồng ý tới Hình Đường mà nói chuyện? Thế nhưng điều khiến bọn họ giật mình chính là Đinh Dũng lại thả hậu bối kia ra.  

“Đã vậy thì đi thôi”, Đinh Dũng phất vạt áo, chắp tay ra sau, thản nhiên nói: “Lấy lệnh bài ra”.  

“Đây…”, gã thanh niên kia do dự, nhưng hắn còn chưa nói thêm được gì thì liền cảm nhận được cái nhìn sắc lạnh từ Đinh Dũng nên run rẩy, vội đưa lệnh bài cho Đinh Dũng: “Đây, đây là lệnh bài”.  

“Lệnh bài gì?”, một người giám sát trong đó cau mày.  

“Hừ, đợi cậu ta vào Hình Đường, đương nhiên sẽ biết”, không đợi Đinh Dũng trả lời, người đàn ông còn lại lên tiéng.  

Thấy vậy, Đinh Dũng cất lệnh bài đi, điềm tĩnh nói: “Đã vậy thì mời hai vị dẫn đường.”  

“Mời”, hai giám sát gật đầu.  

Thấy Đinh Dũng và hai người kia rời đi, gã thanh niên đi báo tin ban nãy tỏ vẻ hưng phấn hơn hẳn. Vào Hình Đường thì xong rồi.