Chàng Rể Trường Sinh

Chương 262: Dựa vào anh?




“Đắt cỡ nào?”, Đinh Dũng nhướng mày hỏi.  

Từ khi tới đây, anh vẫn chưa phát hiện ra có thứ gì đắt đỏ, đến cả khách sạn năm sao anh cố ý chọn cũng chẳng tới hai mươi tệ mà rượu ở đây có thể đắt nổi sao?  

“Hừ, đúng là chưa trải sự đời”, nhân viên phục vụ kia lên giọng, đặt thực đơn trước mặt Đinh Dũng, nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên tự lượng sức mình, đừng chi tiêu cả tiền sinh hoạt trong tháng”.  

Nghe vậy, Đinh Dũng không hề tỏ ra tức giận mà ngược lại còn hiếu kỳ. Rượu của quán ăn này đắt tới mức nào? Vừa nghĩ, Đinh Dũng vừa mở thực đơn ra, cứ thế lật tới trang cuối cùng. Khi thấy giá chai rượu, Đinh Dũng như ngã ngửa.  

“Giá của chai này quả thật rất đắt”, mặt Đinh Dũng tỏ vẻ khác thường, chỉ vào một chai trong đó, tên gọi là rượu Thiên Nhật Nhưỡng, nói: “Chai này đi”.  

Advertisement

Nếu theo như giá trong này mà nói thì giá của chai rượu này quả thực rất cao, về cơ bản cũng phải bằng giá ở khách sạn của anh trong một đêm. Thế nhưng loại rượu có giá hơn một trăm tệ đối với Đinh Dũng mà nói thì lại không thể coi là đắt.  

“Cái gì? Anh lấy chai Thiên Nhật Nhưỡng?”, nhân viên phục vụ há mồm, suýt thì cằm rụng ra ngoài.   

Cậu ta nhìn Đinh Dũng bằng con mắt hiếu kỳ, trong lòng không khỏi thắc mắc, tên này sao trông không giống tên có tiền, lẽ nào mình nhìn nhầm. Là anh ta cố ý ăn mặc thế này sao?  

“Thế nào? Có vấn đề gì sao?”, Đinh Dũng nhướng mày, luôn thấy mình đã bỏ lỡ mất điều gì đó.  

Advertisement

Cậu nhân viên kia sững người, sau đó lập tức hít vào một hơi thật sâu và xác nhận lại lần nữa: “Anh, anh chắc chắn gọi chai này chứ? Một trai một trăm bốn lăm tệ đấy”.  

“Không sai, chính là chai này”, Đinh Dũng gật đầu, đảo mắt nhìn rồi hỏi: “Cậu thanh niên, tôi hỏi cậu, mỗi tháng làm việc ở đây của cậu được bao nhiêu tiền?”  

“Lương của chúng tôi ở đây có thể được coi là tầm trung trở lên ở trong thành rồi. Một tháng mà tôi chăm chỉ làm việc thì có thể kiếm được hai nghìn tệ”, khi nói tới hai nghìn tệ, mặt cậu ta rõ vẻ đắc ý.  

Thế nhưng Đinh Dũng lại khác, cuối cùng anh cũng hiểu ra tại sao khi thấy anh gọi chai Thiên Nhật Nhưỡng, cậu ta lại tỏ ra khác thường như vậy. Nếu theo mức lương của cậu ta mà nói thì một tháng kiếm hai nghìn tệ, uống một chai rượu hơn một trăm tệ quả thực là một điều xa xỉ.  

“Thế nào? Anh muốn tìm việc chỗ chúng tôi à?” nói tới đây, nhân viên phục vụ mặt mày tối sầm lại nhìn Đinh Dũng chằm chằm: “Không phải đến công việc mà anh cũng không có đấy chứ? Tôi nghi ngờ anh có tiền để thanh toán không đấy”.  

“Khụ khụ”, Đinh Dũng sờ vào túi. Vốn dĩ anh định bỏ qua cho cậu ta nhưng kết quả vừa sờ vào túi quần, anh mới nhận ra mình không mang theo tiền mặt.  

Thế nhưng cảnh này trong mắt cậu nhân viên phục vụ kia lại càng khiến cho cậu ta tin rằng Đinh Dũng không có tiền thanh toán. Cậu ta bật cười, nói rõ to: “Đúng là tên nhà quê, muốn ăn không muốn trả”.  

“Ai mà to gan vậy? Dám ăn không ở cửa hàng ông chủ Lý”, đúng lúc này, một giọng nói có vẻ coi thường vang lên.  

Người tới là một cậu thanh niên mặc bộ đồ âu màu đen xám, bên trong mặc chiếc áo sơ mi trắng. Cậu ta đeo cặp kính gọng tròn, trông rất nho nhã.  

“Lưu công tử, ngọn gió nào đưa anh tới đây thế này?”, nhân viên phục vụ kia thấy người thanh niên vừa tới thì liền đi đến đón tiếp, mặt mày vẻ nịnh nọt thấy rõ.  

Nghe vậy, Lưu công tử tỏ thái độ rất thoải mái, cố ý ho hắng một tiếng rồi cười nói: “Tôi muốn ăn món tủ ở đây, vừa hay hẹn vài người bạn đi cùng”.  

“Sao thế? Gặp rắc rối gì?”, nói rồi, Lưu công tử liếc ánh mắt sang phía Đinh Dũng.  

Sự xuất hiện của Lưu công tử khiến cho tiệm cơm náo nhiệt hơn hẳn. Vốn dĩ khách khứa trong này rất đông, lúc này vì sự xuất hiện của cậu ta nên lại thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Xem ra tên này rất có danh tiếng trong thành Phổ Lôi Nhĩ.  

“Haiz, tên này muốn ăn không ở chỗ chúng tôi”, nhân viên phục vụ chỉ vào Đinh Dũng với vẻ mặt châm chọc.  

Đinh Dũng đột nhiên cau mày nhìn nhân viên phục vụ, nói: “Cậu thanh niên, từ nãy tới giờ tôi chưa nói câu nào là không trả tiền thì phải? Vả lại cậu còn chưa lên đồ thì sao có thể nói tôi ăn không được? Lẽ nào quán ăn này vẫn hay ăn nói bừa bãi vậy sao?”  

“Tôi ăn nói bừa bãi? Anh cũng không nhìn lại cái bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của mình xem. Một chai Thiên Nhật Nhưỡng hơn một trăm tệ. Anh có trả nổi không?”, nhân viên phục vụ mặt mày tỏ vẻ coi thường, châm chọc nói.  

“Thiên Nhật Nhưỡng, trời ơi, tôi phải làm ngày làm đêm mới kiếm lại được số tiền này đấy”.  

“Đúng vậy, người này đúng là không biết trời cao đất dày, có tiền mua bộ quần áo mặc không được sao?”  

Nghe nhân viên phục vụ nói, khách khứa trong quán bắt đầu xôn xao. Những lời này đến tai Đinh Dũng lại khiến anh dở khóc dở cười.  

Thực ra khi nhân viên phục vụ nói ra số tiền lương của cậu ta, Đinh Dũng đã đoán ra đại khái có vấn đề gì rồi. Bắc Cảnh vốn là một vùng đất nghèo khó, lại thêm thời tiết khắc nghiệt vì vậy về cơ bản rất ít người muốn sống ở đây.  

Điều này cũng khiến vật giá ở Bắc Cảnh rẻ hơn rất nhiều so với các vùng khác. Thứ mà Bắc Cảnh dư giả nhất chính là da và lông động vật vì vậy bọn họ không coi trọng những thứ này và thấy những sản phẩm công nghiệp hoá theo kiểu âu mới là tượng trung cho sự cao quý.  

Nghĩ tới những gian khổ trước đó ở thành Phổ Lôi Nhĩ, Đinh Dũng lại càng tin vào điều này. Phổ Lôi Nhĩ đến sân bay còn chẳng có. Chỉ cần không phải là tình huống cần thiết thì anh tin chẳng ai muốn chịu khổ ở đây.  

“Thiên Nhật Nhưỡng?”, Lưu công tử cũng sững người, nhìn Đinh Dũng từ đầu tới chân một lượt, cười nói: “Anh ta muốn mua Thiên Nhật Nhưỡng thì cứ lấy cho anh ta. Nếu không thanh toán được thì dựa vào sức ép của ông chủ Lý nhà cậu mà còn không phải sợ anh ta chạy sao?”  

“Đây…”, nhân viên phục vụ do dự một lát.  

“Sao cậu biết tôi không trả nổi tiền? Nếu tôi trả được thì sao?”, Đinh Dũng nhướng mày nhìn bộ dạng mỉa mai của Lưu công tử.  

Tên Lưu công tử này tuổi còn trẻ nên hãy còn hung hăng. Nghe Đinh Dũng nói vậy thì bật cười lạnh lùng: “Dựa vào anh? Tôi thật không tin anh có thể trả nổi. Nếu như anh trả được thì tôi gọi anh bằng ông, thế nào?”  

“Nhưng nếu anh không trả được thì phải quỳ xuống dập đầu lạy tôi ba lạy, gọi tôi một tiếng ông Lưu, tôi sai rồi. Anh có dám không?”, Lưu công tử chắp tay ra sau, bộ dạng chắc thắng.  

Nghe vậy, Đinh Dũng không khỏi lắc đầu. Tên này không biết lấy đâu ra tự tin, chẳng nhẽ bao nhiêu năm rồi mà không có lấy người ngoài vùng vào tới Bắc Cảnh sao?  

“Thế nào, có dám chơi không?” Đinh Dũng không nói gì khiến Lưu công tử nhướng mày đắc ý.