“Đại Nhân đang nói gì vậy?”, Hạ Diệp cũng cau mày, lấy một miếng thịt cho vào miệng nếm nhưng lại không cảm thấy có gì đó khác thường.
Nghe Hạ Diệp nói, Đinh Dũng mới định thần trở lại. Anh kiềm chế mọi suy nghĩ trong lòng, nói: “Con Tuyết Quái này sao lại xuất hiện, có ai biết Tuyết Quái và thú vật bình thường có gì khác biệt không?”
“Nó…hình như xuất hiện vài năm trước đây. Chúng tôi cũng không biết rốt cục có chuyện gì?”, Hạ Diệp lắc đầu, vô thức quay đầu nhìn về phía giá nướng thịt, nói: “Ngoài cơ thể to hơn, thực lực mạnh hơn nhiều lần so với thú vật bình thường thì không có gì khác biệt”.
“Thịt nó cũng ngon hơn”, nói xong, Hạ Diệp lại thêm một câu.
“Lão Hồ là người tham gia đi săn bắt trước kia, nếu không thì gọi cậu ta tới hỏi xem thế nào?”, Cát Lão cung kính nhìn Đinh Dũng.
Advertisement
“Sao vậy, gọi tôi có chuyện gì sao?”, ai ngờ Đinh Dũng còn chưa nói gì thì người đàn ông để râu quai nón đã chủ động đi tới, cười nói hùng hồn.
“Trước kia không phải cậu từng tham gia săn bắt sao? Nói cho Đại Nhân biết con gấu trắng này có gì khác thường?”, thấy người đàn ông để râu quai nón đi tới, Cát Lão vội vẫy tay với ông ta.
Nghe vậy, ông ta nhìn Đinh Dũng một cái, thấy Đinh Dũng mặt mày nghiêm túc thì trong lòng chợt thấy căng thẳng hơn, hội trả lời: “Điểm khác biệt hình như không có, chỉ là dị biến…Haiz, không đúng. Ban đầu khi chúng tôi thấy con gấu này thì hành vi của nó cũng rất kỳ lạ”.
Advertisement
“Hình như nó còn hút thứ gì đó nhưng chúng tôi không thấy rõ. Sau này gặp con gấu này thì chúng tôi mới phát hiện ra thực lực của chúng tôi và nó không cùng đẳng cấp”, nói tới đây, người đàn ông để râu quai nón mới nhỏ giọng dần.
Trước kia ông ta cùng mười mấy người đi săn bắt, chỉ có ông ta sống sót trở về, nguyên nhân cũng bởi con gấu trắng không muốn rời khỏi hang quá xa cho nên mới không tiếp tục đuổi theo ông ta, nếu không thì dựa vào thực lực của người đàn ông để râu quai nón, căn bản không thể nào thoát khỏi sự truy đuổi của con gấu này được.
“Hút thứ gì đó?”, Đinh Dũng cau mày nghĩ một lát, quyết định đi tới hang của con gấu này để làm rõ xem rốt cục có chuyện gì.
Thế là anh nhìn sang đám người phía người đàn ông để râu quai nón, cau mày nói: “Hang của nó ở đâu?”
“Cậu, cậu muốn tới hang của nó sao?”, Hạ Diệp thẫn thờ, vô thức nói: “Hay là ban ngày hãy đi, tối rồi, bên ngoài thôn rất nguy hiểm, rất có khả năng gặp phải mãnh thú”.
Nói xong những lời này, Hạ Diệp lại thấy hối hận. Đinh Dũng chỉ cần một tay đã có thể giết con gấu trong chốc lát thì những mãnh thú khác thấy Đinh Dũng mà không bị giết trong chốc lát đã là may mắn lắm rồi. Ông ta vội khoát tay nói: “Nếu cậu muốn đi thì có thể để lão Hồ dẫn cậu đi”.
“Không cần, ông nói cho tôi biết vị trí đại khái ở đâu là được?”, Đinh Dũng nhìn về Lão Hồ, lên tiếng nói.
Nếu như dẫn theo Lão Hồ có thể sẽ biết được vị trí chính xác nhưng tốc độ của ông ta quá chậm, Đinh Dũng không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây, giải quyết mọi việc ở đây xong xuôi anh còn phải xuất phát đi tìm Kim Vô Đạo.
“Ở, ở phía đó, đại khái cách đây chừng ba, bốn mươi dặm có một sườn núi nhỏ”, lão Hồ chỉ về phía Tây Bắc, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Được, tôi biết rồi”, Đinh Dũng nhìn về phía Tây Bắc, không để ý đến đám người nữa, cứ thế đi ra ngoài.
Ba, bốn mươi dặm đường đi có hơi xa nhưng giờ Đinh Dũng đã bước vào thời kỳ Kim Đan, không giống với thời kỳ Kiến Cơ nữa, có rất nhiều thuật pháp đều có thể dùng đến, đặc biệt là những thuật pháp này hoà nhập vào với Thánh Tâm Quyết mà anh tự sáng tạo ra khiến những thuật pháp này giống như được tăng thêm, ngày càng mạnh lên.
“Thuật pháp mà Nữ Oa sáng tạo ra xưa kia không ngờ sau khi dung hợp với Thánh Tâm Quyết thì có thể đạt được tốc độ thế này”, Đinh Dũng thi triển Tung Ý Đăng Thiên Bộ. Mặc dù linh lực hao tổn nhiều một chút nhưng tốc độ lại nhanh hơn thấy rõ, trông giống như đi lại thong thả nhưng thực tế thì mỗi bước đi có thể đạt được độ dài mười mấy mét, rút ngắn khoảng cách rất nhiều.
Có điều so khả năng rút ngắn khoảng cách mà Lục Địa Thần Tiên mới lĩnh hội được thì vẫn kém hơn nhiều. Chí ít thì về tốc độ, Đinh Dũng có thể đạt được một bước bằng mười mấy mét đã là giới hạn cực điểm rồi, nhưng sự lúc này lại có thể đạt được mỗi bước bằng mười dặm, đó là khoảng cách một trời một vực.
Đi ra khỏi thôn, Đinh Dũng vẫn duy trì tốc độ Đỉnh Phong về phía Tây Bắc mà lão Hồ nói và cảm nhận được tiếng gió rít bên tai. Đinh Dũng hít sâu, cảm nhận cảm giác giữa đất trời bao la.
“Mình lại quay lại vùng đất này rồi”, Đinh Dũng thầm nghĩ, trong mắt rõ vẻ kiên định: “Lần này mình nhất định phải lấy lại những gì đã mất đi”.
Trong lòng Đinh Dũng chợt có cơn sóng dâng trào. Lần này anh quay lại và đã tu luyện thành công Thánh Tâm Quyết, phối hợp với sức mạnh vô tận trong linh hồn. Chỉ cần anh cố gắng tu luyện thì đạo quả của mấy năm nay sẽ được gom hết vào cơ thể của kiếp này.
Kiềm chế mọi suy nghĩ trong lòng, Đinh Dũng rất nhanh chóng đã đi được ba, bốn mươi dặm về bên ngoài thôn. Anh đi một vòng và tìm thấy sườn núi mà lão Hồ nói.
Vừa tới gần sườn núi, Đinh Dũng đã cảm nhận được luồng sức mạnh kỳ lạ. Anh có vẻ rất nhạy cảm với luồng sức mạnh này. Có cảm giác như nó đến từ một hang động nằm bên dưới sườn núi này.
“Luồng khí tức này chính xác xuất phát từ đây”, Đinh Dũng nhắm mắt cảm nhận một hồi mà không nhận ra được mối nguy hiểm nào, vả lại anh quả thực đã cảm nhận được luồng khí tức mà con gấu trắng kia để lại.
Đây là hang động cao chừng hơn bốn mét, trông nó giống như hang động tự nhiên hình thành chứ không hề có dấu tích do con gấu kia đào. Bên trong động tối đen như mực, giơ tay ra còn không thấy năm đầu ngón tay, căn bản không thể nhìn ra có gì bên trong.
“Con gấu kia đã sống ở đây thì có lẽ không có gì nguy hiểm” nghĩ vậy, Đinh Dũng hông chần chừ thêm, cứ thế đi về phía trước.
Con gấu trắng là động vật thì cảm quan của nó sẽ nhạy bén hơn con người rất nhiều, vả lại đã loài thú như con gấu kia có thể an toàn sinh sống ở đây thì có lẽ nơi này không có gì là nguy hiểm.
Đi vào trong hang động, luồng sức mạnh kỳ lạ ngày càng rõ rệt hơn. Đinh Dũng nheo mắt phát huy sức mạnh linh hồn, duy trì cảnh giác trong phạm vi mười mét xung quanh.
Hang động này rất sâu, ngóc ngách nhiều, cứ đi vào sâu hơn, Đinh Dũng không khỏi cau mày. Anh không ngờ cái hang này lại sâu như vậy.
Có điều Đinh Dũng cũng không vội, anh từ từ đi xuống dưới. Sau mười mấy phút đồng hồ, sức mạnh linh hồn của Đinh Dũng mới tìm thấy được điểm cuối cùng của hang động. Lúc này anh đứng nguyên tại chỗ, hai tay đan vào nhau chĩa lên trời, vạch ra từng đường chú ấn đơn giản. Từng quả cầu lửa to bằng nắm tay trẻ con xuất hiện trên hai đầu ngón tay anh, tản ra luồng ánh sáng dịu nhẹ soi sáng xung quanh.
“Hít…”, khi Đinh Dũng nhìn rõ xung quanh thì không khỏi hít sâu.
Phía dưới hang động này là một đầm nước, có điều lúc này đầm nước này lại khô cạn, chỉ có một góc là có một cái cây xanh tươi tốt. Không biết đây là cây gì mà rễ trong lớp bùn lắng phu sa nhưng lại khô cằn. Luồng sức mạnh dị thường kia tản ra từ trên cây này.