Chàng Rể Trường Sinh

Chương 243: “Kế hôm nay chỉ có thể như vậy thôi”,




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn dĩ sau khi những ý niệm này xuất hiện, trong cơ thể Đinh Dũng xuất hiện dấu hiệu đột phá nhưng anh vẫn kiềm chế khát vọng bên trong cơ thể để những ý niệm này mất đi.  

Đinh Dũng là lão dị nhân sống từ thời thượng cổ đến giờ, việc đột phá cũng chỉ là sớm hay muộn nhưng ý niệm không phải là thứ gì đó tốt đẹp. Đinh Dũng từng thấy không ít những người dựa vào tu vi ý niệm mà đạo giáo và phật giáo chiếm phần nhiều. Tu luyện dưới sự duy trì của ý niệm quả thực là tiến triển cực nhanh nhưng một khi mất đi tín ngưỡng, không có sự duy trì của ý niệm thì không chỉ khiến tu vi sụt giảm mà kiếp này không thể nào tiến bộ thêm được nữa.  

Vì vậy Đinh Dũng chưa bao giờ tu luyện dựa vào ý niệm. Lúc này sau khi gạt đi những ý niệm đó, cảm giác đột phá trong cơ thể Đinh Dũng đột nhiên bớt dần đi.  

“Mọi người đến đây cả đi, đem con gấu này về”, Đinh Dũng nhìn con gấu rồi điềm tĩnh nói.  

Bên trong cơ thể nó không có bất cứ dấu hiệu ngưng kết linh lực, không có tác dụng với anh. Có điều một con gấu to như vậy mà vứt đi thì rất đáng tiếc, tặng cho người dân ở đây cũng là một lựa chọn không tồi.  

Lúc này Cát Lão dẫn những người phía Hạ Diệp đứng dậy. Người nào nào người nấy há hốc miệng nhìn Đinh Dũng, cuối cùng Hạ Diệp dũng cảm lên tiếng: “Xin hỏi đại nhân, xác con gấu này nên xử lý thế nào?”  

“Bình thường mọi người xử lý thế nào”, Đinh Dũng hỏi lại.  

“Thường khi bắt được con mồi, chắc chắn chúng tôi sẽ lột da làm quần áo, thịt thì phơi khô tích trữ ăn dần…”, nói tới đây, Hạ Diệp nhìn Đinh Dũng có phần căng thẳng rồi mới nói tiếp: “Có điều con gấu này rất đặc biệt, là Tuyết Quái dị biến. Nếu như đem đến Phổ Lôi Nhĩ thì có thể đổi được không ít đồ tốt”.  

“Không cần phải đem đến thành Phổ Lôi Nhĩ, giờ mọi người bị tộc Bắc Dã truy lùng, tốt nhất không nên ra khỏi thôn. Con gấu này cắt da giúp tôi làm bộ quần áo, những phần còn lại thì chia ra”, với con gấu dị biến thế này, Đinh Dũng vẫn có chút hiếu kỳ. Anh cũng muốn xem xem cái gọi là Tuyết Quái rốt cục có gì đáng để thành Phổ Lôi Nhĩ thu mua.  

Những con gấu trắng này chắc chắn có gì đó đặc biệt thì mới kéo theo sự chú ý của những người ở thành Phổ Lôi Nhĩ, nếu không thì xác của con dã thú này tuyệt đối không quan trọng bằng lương thực. Nên biết rằng cả Bắc Cảnh những nơi có lương thực rất ít ỏi, đều bị những tộc lớn nắm giữ. Sự thiếu hụt về lương thực cũng không hề kém việc thiếu kim loại ở vùng Giang Bắc.  

“Đa tạ Đại Nhân”, nghe Đinh Dũng nói vậy, đám người phía Đồng Hoành mừng quýnh, vội chắp tay lạy Đinh Dũng, nói: “Ngày mai làm quần áo cho Đại Nhân”.  

Đinh Dũng khoát tay tỏ ý bọn họ không cần phải vội. Đã đến Bắc Cảnh rồi thì anh nhất định phải nhập gia tuỳ tục, như vậy mới có thể tìm hiểu sâu hơn về bí mật ở đây, cũng có thể nhanh chóng tìm được thông tin của Kim Vô Đạo. Nếu anh chỉ mắc đồ giống như người ngoài vùng thì rất có có được sự tin tưởng của người ở đây.  

Vả lại quần áo làm từ da con gấu trắng này cũng có thể chống rét tốt hơn. Kể cả một người thực lực như Đinh Dũng thì khi mặc quần áo lông vũ cũng vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt ở đây.  

“Đúng rồi, sau này không cần gọi tôi là Đại Nhân nữa”, Đinh Dũng đang định rời đi thì đột nhiên dừng lại nhìn những người phía Hạ Diệp nói: “Tôi là Đinh Dũng”.  

“Vâng, Đinh Đại Nhân”, Hạ Diệp vừa nói xong thì lập tức bụm miệng.  

Đinh Dũng khẽ cau mày, vỗ vai Hạ Diệp, nói: “Gọi tôi Đinh Dũng là được rồi. Chỉ cần các ông không có ý đồ phản tôi thì tôi đảm bảo các ông sẽ bình an vô sự ở Bắc Cảnh”.  

“Xin cậu yên tâm, Đinh Đại…, cậu Đinh, chúng tôi tuyệt đối không hai lòng. Cậu là ân nhân của chúng tôi, cho dù cậu bảo chúng tôi làm gì thì chúng tôi đều sẽ không do dự”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hạ Diệp mặt mày nghiêm túc đặt tay lên ngực, “nếu Hạ Diệp tôi có bất cứ suy nghĩ nào phản lại cậu Đinh thì chết không yên”.  

“Được rồi”, Đinh Dũng khoát tay, đi qua xác con gấu trắng rồi rời đi.  

Ra khỏi thôn, Đinh Dũng đi một vòng quanh thôn. Diện tích của thôn này rất nhỏ, chỉ có không tới năm mươi hộ, vả lại sống sát kề nhau nên tiện cho Đinh Dũng.  

Đến tới phía sau thôn, Đinh Dũng ngồi khoanh chân dưới một gốc cây. Một luồng khí thế vô hình tản ra từ người Đinh Dũng. Những chiếc lá trên mặt đất như bị thổi lay, cứ thế bay toán loạn tứ phía.  

“Vụ ẩn trận”, Đinh Dũng thầm nghĩ.  

Sau đó anh không do dự gì thêm, tay bấm niệm. Miếng ngọc bội kêu roẹt một tiếng rồi bay lên khỏi mặt đất. Đinh Dũng đan tay vào nhau, khắc lên từng đường phù văn khó hiểu trên mặt miếng ngọc đang lơ lửng giữa không trung. Những phù văn này giống như những con nòng nọc đang trườn qua lại, bị Đinh Dũng ấn vào trong miếng ngọc.  

Vụ Ẩn Trận là một trong những trận pháp mà Đinh Dũng thông thạo. Trận pháp không phải lớn và tiện ở bố trí. Không cần phải sông nước địa thế, chỉ cần luyện vài lần là có thể vận hành thông suốt. Có lẽ với người bình thường ở Bắc Cảnh thì không thành vấn đề.  

Theo như nhận thức hiện tại của Đinh Dũng thì người có thể đột phá khỏi đại trận này không nhiều, vả lại anh có liên quan tới những người có chú ấn như Hạ Diệp. Nếu có ai đó phá trận pháp này thì anh cũng sẽ biết đầu tiên.  

“Kế hôm nay chỉ có thể như vậy thôi”, Đinh Dũng thầm nhủ, tăng nhanh tốc độ luyện chế.  

Vì nguồn nguyên liệu có hạn nên chỉ có thể dùng miếng ngọc bội này làm cơ sở cho trận pháp. Mặc duỳ uy lực có hơi thấp một chút nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.  

Chẳng mấy chốc, từng miếng ngọc bội được luyện chế xong xuôi bay ra từ tay Đinh Dũng, xếp thành hàng bên cạnh Đinh Dũng.  

Cảnh này trông rất thần kỳ. Từng miếng ngọc tản ra những ánh sáng nhạt, chiếu rọi xung quanh cơ thể Đinh Dũng khiến anh không khác gì tiên nhân trong truyền thuyết.  

Miếng ngọc bội cuối cùng được luyện chế xong, Đinh Dũng đương muốn đứng dậy thì đột nhiên có cảm giác linh lực trong cơ thể trào lên. Hiện tượng khác thường khiến Đinh Dũng giật mình. Anh khẽ cau mày nhưng rất nhanh đã thư thái nhắm mắt lại. Trong chốc lát, từng  cơn chất động kỳ lạ tản ra khỏi cơ thể anh và bay ra tứ phía.  

Đinh Dũng ngồi khoanh chân trên đất, cơ thể từ từ bay lên. Những miếng ngọc xung quanh cũng lơ lửng theo. Giữa những miếng ngọc cũng có sự liên kết với nhau như thể có một làn khói sinh ra từ miếng ngọc khiến Đinh Dũng trông càng giống tiên nhân.  

Lúc này linh lực trong cơ thể anh hoá thành dòng, cuộn trào trong kinh mạch, cứ thế ngưng tự ở vùng Đan Điền rồi dần dần hình thành vòng xoáy.  

“Cuối cùng cũng đột phá xong rồi”, Đinh Dũng thầm nhủ.  

Anh đã trải qua không biết bao nhiêu lần thế này, từ giây phút ngỡ ngàng thuở ban đầu cho tới giây phút thuần thục sau này, tới cuối cùng thì thành công, vì vậy anh cũng đã kết ra được các loại kim đan.