Chàng Rể Trường Sinh

Chương 234: Chúng mày muốn chết rồi đấy”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Lan là em gái Hạ Diệp, nghe thấy em gái bị bắt, Hạ Diệp liền đứng phắt dậy, cau mày, hét: “Mau tập kết người ngăn bọn họ lại”.  

“Xin lỗi cậu thanh niên, chỗ tôi có việc gấp cần xử lý”, nói rồi, Hạ Diệp mặt mày tỏ vẻ áy náy hơi cúi người nói với Đinh Dũng rồi nhanh chóng rời đi.  

Cậu thanh niên cường tráng kia khi nghe thấy tin Hoàng Lão bị bắt đã lao ra ngoài từ lâu, bây giờ nơi này chỉ còn lại một mình Đinh Dũng.  

“Đi xa ngoài xem xem”, Đinh Dũng lẩm nhẩm, đứng dậy đi theo.  

Vì cả thôn vốn dĩ diện tích cũng không lớn, chừng trăm hộ nên tổng cộng có hai, ba con đường. Chẳng mấy chốc Đinh Dũng đã tìm thấy được nơi bắt đầu mọi chuyện.  

Advertisement

Trên con đường chính của thôn nhỏ này, một đội người cưỡi ngựa lông dài bị những nông dân trong thôn vây lại. Bọn họ tổng cộng có bảy, tám người, nhưng người nào người nấy đều mang theo con dao dài trên lưng. Thân hình lực lưỡng cường tráng khiến người ta không khỏi kiêng dè.  

Trên cổ những con ngựa lông dài này có cái bờm màu trắng rất dài, toàn thân đều được bao phủ bởi lớp lông rậm cho nên khả năng chịu lạnh của chúng rất tốt. Thân hình những con ngựa này trông cũng rất khoẻ khoắn và rắn chắc, trong đôi mắt màu nâu xám đậm kia còn mang theo vẻ lạnh lùng thấy rõ.  

Đinh Dũng đã từng thấy giống ngựa này, tầm ba, bốn trăm năm trước anh từng tới Bắc Cảnh, thấy giống ngựa lông dài đặc biệt ở đây. Nó không những có khả năng chịu lạnh rất tốt mà sức bền lại càng khiến người ta phải trầm trồ. Cho dù là Đinh Dũng thấy thì cũng không khỏi ngạc nhiên. Giống ngựa này có thể đi hàng sáu trăm dặm vào ban ngày trong băng tuyết giá lạnh.  

Nên biết rằng ban ngày đi được sáu trăm dặm là khái niệm thế nào. Hiện nay các phương tiện hiện đại càng ngày càng tiện lợi, có lẽ người ta sẽ không thấy việc đi được sáu trăm dặm nhanh đến mức nào, nhưng Bắc Cảnh vốn dĩ có môi trường khắc nghiệt, đường xá lại gập ghềnh khúc khuỷu, vào tới nơi sâu thì băng tuyết quanh năm cũng phải dày ba tấc, ngựa có thể duy trì tốc độ sáu trăm dặm ở môi trường thế này đã là tốt lắm rồi.  

Advertisement

Cũng có thể nói giống ngựa lông dài này có thể duy trì tốc độ sáu trăm dặm không ngừng nghỉ, không uống nước và cứ thế chạy trong hơn mười tiếng đồng hồ. Sức bền như vậy thì loài ngựa ở vùng Giang Bắc Giang Nam không thể nào so sánh được.  

Cũng may vùng Giang Bắc Giang Nam đã đào thải ngựa, hiện giờ giống ngựa còn lại ở đó phần lớn đều được dùng để lấy thịt, cũng chỉ có môi trường giống như Bắc Cảnh thì mới buộc phải dùng đến ngựa.  

Những người này có thể cưỡi ngựa lông dài, vậy thì thân phận và lai lịch chắc chắn không hề đơn giản.  

“Các người muốn tạo phản hả?”, tên cầm đầu là một gã đàn ông để râu quai nón, mặt mày hung tợn, vết sẹo rất dài trên mặt càng khiến hắn trông dữ dằn hơn.  

Trên con ngựa của gã đàn ông để râu quai nón còn có một cô gái mặc đồ bằng vải thô đang nằm bò trên đó. Cô gái cũng chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn không rõ diện mạo, cứ thế vùng vẫy trên lưng ngựa. Có điều cho dù cô gái này có cố gắng thoát thân thế nào cũng không thoát khỏi sự kiểm soát của gã đàn ông để râu quai nón.  

“Thả em gái tôi ra”, Hạ Diệp nhìn gã đàn ông râu quai nón, mặt mày không hề sợ hãi.  

Nghe thấy giọng trưởng thôn Hạ Diệp, Đinh Dũng mới biết hoá ra cô gái trên lưng ngựa kia chính là Hạ Lan, em gái của ông ấy.  

“Trưởng thôn Hạ Lan, đừng trách tôi không cảnh cáo ông, nếu không hoàn thành chỉ tiêu thì đừng trách chúng tôi vô tình”, gã đàn ông râu quai nón chỉ vào xung quanh thôn bản mà hắng giọng: “Những nơi này đều do tộc Bắc Dã của chúng tôi cho các ông. Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ mà chúng tôi giao cho thì các ông phải giao hết toàn bộ nơi này ra”.  

“Còn cô gái này, coi như là chút lãi mà chúng tôi thu về trước”, nói xong, hắn ta bật cười quái dị, giơ tay vỗ vào bộ ngực căng tròn của Hạ Lan.  

Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, Hạ Lan nằm trên lưng ngựa vùng vẫy, miệng còn mắng chửi: “Khốn nạn, thả tôi ra, thả tôi ra”.  

Mặc dù bọn họ nói tiếng địa phương ở Bắc Cảnh nhưng Đinh Dũng sống hơn năm nghìn năm rồi, có thể nói các ngôn ngữ vùng miền anh đều hiểu một chút. Không dám nói là tinh thông nhưng nghe hiểu thì không vấn đề gì.  

“Bọn chúng cần Tuyết Quái làm gì?”, Đinh Dũng lẩm bẩm.  

Xem ra Tuyết Quái có tác dụng khác, nếu không thì đám người này cũng không thể ép trưởng thôn ở đây bắt Tuyết Quái cho chúng được. Chỉ không biết là đám người này dùng Tuyết Quái để làm gì.  

Lúc này, ở phía trước đột nhiên vang lên một loạt những tiếng động lạ, ngay sau đó liền nghe thấy giọng của trưởng thôn Hạ Diệp: “Đứng lại, chúng tôi sẽ giao Tuyết Quái nhưng hôm nay đừng ai đưa em gái tôi đi được”.  

Hạ Diệp lúc này mặt mày phẫn nộ. Là người làm anh, ông ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn em gái mình bị đám súc sinh này đưa đi. Kể cả là mạo phạm Thượng Tộc thì ông ta cũng không lùi bước.  

“Ông đang nói gì hả?”, nghe Hạ Lan nói vậy, gã đàn ông râu quai nón kia mặt mày biến sắc, hắng giọng: “Ông nên biết mọi hành vi và lời nói của ông đang đại diện cho tương lai của cái thôn này”.  

“Ông dám mạo phạm thượng tộc thì theo quy định phải tiêu diệt cả thôn, đến chó gà cũng không được thoát”, nói tới đây, hắn ta lại bật cười hống hách, hắn rút ra con dao dài cắm ở hông mà nạt nộ: “Còn không cút ra?”  

“Sóc Phong, bao vây bọn họ lại”, Hạ Lan mặt mày khó coi, hạ giọng nói.  

Ông ta dứt lời, những nông dân vốn dĩ đang tập trung lại với nhau lập tức bao vây đám người phía gã đàn ông để râu quai nón, người nào người nấy nhìn bọn chúng với vẻ mặt căm thù, như thể chỉ cần trưởng thôn ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức lao vào đám người kia, liều sống chết với chúng.  

“Chúng mày muốn chết rồi đấy”, gã đàn ông để râu quai nón lên giọng, con dao dài trong vay vung lên thật mạnh rồi chém về phía Hạ Diệp.  

“Chú Hạ Diệp, cẩn thận”, thấy gã đàn ông chém con dao, Sóc Phong vội hô. Cũng không biết cậu ta lấy đâu ra dũng khí mà đẩy ngay Hạ Diệp sang một bên, sau đó giơ đoạn gỗ trong tay lên đỡ. Giây phút con dao kia chém xuống chính là chém về phía người cậu ta.  

“Sóc Phong”, mọi người thấy cảnh này thì đều ngỡ ngàng.  

Hạ Diệp mặt mày tái mét, ông ta giơ tay ra kéo Sóc Phong. Có điều tốc độ của ông ta mặc dù nhanh nhưng lại không thể nhanh bằng con dao kia được. Khi ông ta túm được vai Sóc Phong thì con dao kia đã chém ngay vào đoạn gỗ trên tay Sóc Phong. Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên tamlinh247 (Android) hoặc FindNovel (iOS) để ủng hộ tác giả/dịch giả nhé!  

Khậc một tiếng, con dao dài sắc bén vô cùng, cứ thế chém đoạn gỗ thành hai phần. Giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, Hạ Diệp kéo ngay Sóc Phong về, tránh qua đòn công kích chí mạng.  

Con dao sắc lẹm chém qua chỉ khiến ngực Sóc Phong bị thương ngoài da chứ không hề khiến cậu ta thương nặng.  

“Khốn khiếp, chúng mày đúng là muốn chết rồi đấy”, gã đàn ông để râu quai nón thấy thế thì phẫn nộ, mặt mày hắn ta tái đi, sau đó hắn ta chĩa con dao về phía Hạ Diệp rồi rống giận: “Dám mạo phạm Thượng Tộc, chúng mày nhất định phải trả giá”.  

“Giết cho tao”, hắn ta dứt lời, bảy, tám tên cưỡi ngựa lập tức xông về phía đám người.  

“Liều với chúng”, người đàn ông để quai nón trước đó dẫn Đinh Dũng vào gặp trưởng thôn lúc này hô to. Cũng không biết ông ta lấy đâu ra con dao rất to mà xông vào một tên trong số đó.  

Nghe lời ông ta, những nông dân này cũng lấy lại tinh thần. Bắc Cảnh không hổ là nơi coi trọng võ thuật, người nào người nấy đều sùng võ. Những nông dân này mặc dù thực lực không mạnh nhưng cũng rất có bản lĩnh.