*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng vậy, rể ở lâu sinh tình cảm rồi đấy chứ?”, vừa rồi một người phụ nữ trung tuổi còn hỏi Đinh Dũng làm nghề gì, lúc này lại bày ra bộ mặt kỳ lạ, giả bộ đột nhiên vỡ lẽ: “Ồ, đúng rồi, tôi quên mất cậu ta ở rể, đúng là có khả năng xuất phát từ tình cảm rồi”.
Câu này khiến không ít người cười phá lên, trước đó khi Đinh Dũng xuất hiện đã kéo theo không ít sự tò mò của mọi người, thậm chí có không ít người đã có phỏng đoán riêng.
Nghe vậy, Đinh Dũng không khỏi cau mày. Anh không để ý đến mấy lời dèm pha này nhưng Hàn Phương Nhiên lại không như vậy. Cô nghe thế thì mặt mày không còn được tự nhiên nữa. Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn cũng tối sầm cả mặt.
Nghĩ tới đây, Đinh Dũng lắc đầu bất lực. Suy cho cùng thì bọn họ cũng không thoát khỏi được sự ràng buộc của hiện thực, thực ra cũng là bình thường thôi, Hàn Phương Nhiên dù gì cũng là người bình thường, không thể so với một người có suy nghĩ thấu đáo như Đinh Dũng được.
“Trước đây cháu vẫn luôn muốn dọn ra nhưng bố mẹ lại không nỡ xa Phương Nhiên, muốn bọn cháu ở chung”, Đinh Dũng cười nói, sau đó nhìn sang Lâm Hồng Ngạn: “Mẹ, thực ra con cũng có một việc vẫn muốn nói với mẹ”.
“Thành Sơn, Hồng Ngạn, hai người làm vậy là không đúng rồi”, Đinh Dũng còn chưa nói xong, lão Triệu đã khuyên giải tận tình, “con cái đã muốn dọn ra ngoài thì kệ chúng nó, vả lại một nhà bốn người sống chật chội như vậy cũng khó chịu mà phải không?”
“Sau này có cháu thì càng chật chội”, nói rồi, lão Triệu thêm lời.
“Haiz, là do chúng tôi không nỡ xa con, lão Triệu nói đúng”, Hàn Thành Sơn thở dài, cười gật đầu.
Lâm Hồng Ngạn cũng vội gật đầu tỏ ý trước đó mình quá độc đoán chuyên quyền, không nên ràng buộc Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên như vậy.
Vừa rồi bọn họ còn rất ngại nhưng không ngờ Đinh Dũng lại phản ứng nhanh như vậy, do đó mà cũng giúp bọn họ giải vây.
Thế nhưng Triệu Đức Trụ nghe vậy thì lại nhếch miệng cười châm chọc, mặt hắn gian giảo: “Có lẽ anh Đinh đây đã xem được nhà rồi, chỉ cần chú Hàn gật đầu nữa thôi”.
“Cũng không biết anh Đinh xem được toà nhà nào, tôi vừa mua nhà nên cũng có chút kinh nghiệm, vừa hay có thể giao lưu một chút”, nói tới đây, Triệu Đức Trụ lại bày ra bộ dạng nghĩ cho Đinh Dũng.
“Đúng vậy, mua nhà cũng nhiều thủ tục lắm”, nghe Triệu Đức Trụ nói vậy, có người thêm lời, “mấy ngày trước cháu trai tôi mua nhà còn bị lừa nữa”.
Đinh Dũng nghe vậy thì lắc đầu: “Thực ra vừa rồi cháu định nói có một việc mà cháu vẫn chưa nói với bố mẹ đó là cháu đã mua nhà rồi”.
“Cái gì?”, người khác còn chưa nói gì mà Lâm Hồng Ngạn đã nhảy dựng lên. Bà ta nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt khó tin, cau mày hỏi: “Việc từ bao giờ mà sao mẹ không biết?”
“Vì con sợ bố mẹ không đồng ý nên con vẫn chưa nói”, Đinh Dũng nhún vai, sau đó nói với Triệu Đức Trụ: “Còn ở đâu thì tôi tạm thời chưa nói được, hai ngày nay vừa hay mới tu sửa xong, tới lúc đó mời mọi người tới chơi”.
Vốn dĩ Hàn Thành Sơn mặt mày còn cứng đơ nhưng nghe Đinh Dũng nói vậy thì thay đổi hẳn sắc mặt. Đinh Dũng không phải muốn cho ông ta đường lui nên mới nói vậy chứ?
Cả đám bạn học của ông ta không khách sáo gì đâu, nói tới chơi xem nhà là sẽ tới. Lúc đó mà để người ta biết Đinh Dũng căn bản không mua nhà thì đúng là thành trò cười mất.
“Đinh Dũng”, nghĩ vậy, Hàn Thành Sơn vội kéo Đinh Dũng liếc mắt ra hiệu.
Thế nhưng Hàn Thành Sơn còn chưa lên tiếng thì Triệu Đức Trụ đã bật cười đầu tiên, chủ động gật đầu nói: “Anh Đinh đã nhiệt tình vậy thì chúng ta phải nể mặt chứ”.
“Vừa hay ngày mai tôi rảnh, không biết mai anh Đinh có thể dẫn chúng tôi tới thăm nhà mới không?”, nói rồi, Triệu Đức Trụ nhếch miệng cười mỉa mai.
Cho dù Đinh Dũng nói có thể hay không thì người mất mặt cũng là Đinh Dũng, vả lại hắn ta cũng chắc chắn xe là do Đinh Dũng đi thuê, chỉ dựa vào một con người ăn mặc tầm xoàng thế này, cho dù có mua nhà thì cùng lắm cũng chỉ là nhà đã qua sử dụng, không thể so với căn nhà cao cấp hơn hai trăm mét vuông của hắn ta được.
Nếu có thể khiến Đinh Dũng mất mặt thì Triệu Đức Trụ càng có cơ hội thể hiện tình cảm với Hàn Phương Nhiên, tới bây giờ trong lòng hắn vẫn không sao nguôi ngoai, không thể quên đi Hàn Phương Nhiên, đặc biệt là lần này sau khi gặp lại, dáng vẻ trưởng thành chín chắn của Hàn Phương Nhiên lại càng khiến Triệu Đức Trụ trỗi dậy tình cảm.
“Anh sẽ cho em biết năm xưa em không lấy anh là một quyết định sai lầm”, Triệu Đức Trụ nghiến răng quyết định ngày mai nhất định phải cho Đinh Dũng bẽ mặt.
“Được đấy, vừa hay chúng tôi cũng rảnh”, nghe Triệu Đức Trụ nói vậy, những người khác cũng nói theo.
Lão Triệu nheo mắt nhìn Hàn Thành Sơn rồi lại nhìn sang Đinh Dũng: “Rể hiền, cháu thấy sao?”
“Đinh Dũng, cái này…”, Hàn Phương Nhiên cau mày, cô không ngờ Đinh Dũng lại nói vậy, bây giờ làm sao mà quay đầu đây.
“Được ạ, vậy ngày mai”, ai ngờ Đinh Dũng lại gật đầu.
Thấy Đinh Dũng đồng ý, mặc dù Hàn Phương Nhiên cũng sốt ruột nhưng cô cũng không thể nói thêm gì khác, chỉ có thể kiềm chế lại những gì định nói.
Sau đó bọn họ thăm quan nhà lão Triệu một vòng và dùng bữa ở tầng dưới trong khu nhà lão Triệu.
Cả quá trình, Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn mặt mày chẳng giãn ra nổi. Hàn Phương Nhiên cũng thấp thỏm trong lòng, cứ nghĩ tới Đinh Dũng đồng ý ngày mai dẫn cả đám người đi xem nhà mới mà cả ba người bọn họ như ngồi trên đống lửa.
“Đinh Dũng, cậu làm sao đấy, giờ phải làm sao. Nếu để bọn họ biết chúng ta không mua nhà thì đúng là mất mặt”, vừa ra khỏi nhà lão Triệu, Lâm Hồng Ngạn đã chỉ vào mặt Đinh Dũng mà nạt.
Mặc dù Hàn Thành Sơn không lên tiếng nhưng vẻ mặt ông ta cũng chẳng khá lên nổi, rõ ràng là khó chịu với cách làm của Đinh Dũng ngày hôm nay.
“Bố mẹ không phải lo, con mua nhà thật rồi”, Đinh Dũng cau mày hạ giọng nói.