Bên trong con ngõ nhỏ vắng vẻ không có lấy một bóng người, lại trông có vẻ âm u.
phía trước có một lối rẽ, một gã đàn ông tóc đen đang dựa vào góc tường hút thuốc.
Khi trông thấy Đinh Dũng và vài tên đồng bọn, hắn mau chóng đứng dậy hét lên về phía góc ngoặt: “Đại ca, đội của anh Hai đã tóm bọn tiểu tử đó về đây rồi”.
Mấy gã đàn ông vừa nghe thấy gã thanh niên tóc đen hét lên thì không khỏi nóng ran cả mặt.
Đây đâu phải là bắt người về mà rõ ràng là bị người ta bắt về đây.
Mặc dù bọn chúng có lòng nhắc nhở gã thanh niên tóc đen nhưng cứ nghĩ tới bên cạnh còn một sát tinh như thế này, bọn chúng lập tức xoá luôn suy nghĩ đó.
Cảm hận được sự yên tĩnh của vài người phía trước, Đinh Dũng cười với vẻ hài lòng.
Nếu như mấy tên này dám có hành động gì khác thường thì anh sẽ lập tức ra tay.
Cho dù làm như vậy có thể kinh động đến những người trong con ngõ nhỏ, nhưng… cho dù kinh động tới bọn họ thì cũng có sao đâu?
Rất nhanh chóng, Đinh Dũng đã theo mấy tên kia đi vào bên trong con hẻm nhỏ.
Đây là một con ngõ cụt, chỉ có một hộ gia đình.
Trên ổ khoá của nhà này còn rõ vết rỉ, rõ ràng đã lâu lắm rồi không ai sống ở đây.
Đây chính là một nơi giết người lí tưởng.
Nghĩ tới đây, Đinh Dũng cười lạnh lùng nhìn vào bên trong con ngõ.
Vừa hay anh nhìn thấy Viên Thiếu Khang đang đeo khẩu trang và đội mũ.
Tên này quả nhiên ở đây.
Viên Thiếu Khang đội chiếc mũ lưỡi trai, trên mặt hắn còn đeo khẩu trang.
Nếu không phải Đinh Dũng đoán ra hắn ở đây từ trước thì chưa chắc đã nhận ra hắn được.
Xem ra tên này từ sau khi lên bản tin thì đã bớt bớt phách lối hơn hẳn.
“Đinh Dũng” Viên Thiếu Khang đội chiếc mũ lưỡi trai nhìn thấy Đinh Dũng thì không nhịn nổi mà bật cười giảo hoạt.
Hắn rít lên: “Mày hại tao thảm thật đấy.
Lần này tao nhất định sẽ bắt mày nếm mùi thế nào là sống không bằng chết”.
Nói xong, Viên Thiếu Khang lập tức dẫn người đi về phía Đinh Dũng, chỉ là động tác của hắn có hơi lỳ lạ, hình như có chỗ nào đó cử động không được tự nhiên.
“Ha ha, vậy thì đã sao? Không phải mày giống con chó đang đứng trước mặt tao sao? Viên Thiếu Khang đến trước mặt Đinh Dũng, hắn nghiến răng, nở nụ cười gian xảo rồi nói: “Chi bằng thế này, mày quỳ xuống trước mặt tao, gọi tao ba tiếng ‘ông’, tao sẽ cho mày chết nhanh gọn thoải mái.
Thế nào?”
“Ừm.
Mày dám giết người?”, Đinh Dũng lặng một lúc.
Xã hội bây giờ không giống như trước kia.
Đừng nói là giết người, chỉ là trộm một món đồ gì đó thôi là cũng bị bắt ngồi tù rồi.
Tên này lại dám giết người một cách trắng trợn?
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Viên Thiếu Khang còn cho rằng Đinh Dũng sợ rồi.
Hắn không nhịn được mà bật cười đắc ý.
Hắn cứ thế cười rồi đột nhiên lại trầm xuống, lên tiếng nói: “Ở đây toàn là anh em của tao.
Giết mày rồi đào cái hố chôn xác, cho dù cảnh sát có truy cứu thì sao biết được là tao làm?”
“Thế nhưng mày yên tâm, tao sẽ không giết mày dễ dàng thế đâu.
Tao sẽ cho mày sống không bằng chết, tao sẽ cho mày mở to con mắt mà nhìn Hàn Phương Nhiên bị tao chơi thế nào.” Nói tới đây, Viên Thiếu Khang lại không kiềm chế được mà cười phá lên.
Đinh Dũng xoa xoa mũi.
Anh cảm thấy tên này sau khi trải qua việc đó thì biến thành một kẻ không bình thường.
Thế nhưng Đinh Dũng lại không nghĩ nhiều về việc này.
Viên Thiếu Khang hết lần này tới lần khác lôi Hàn Phương Nhiên ra để uy hiếp anh nên đã khiến anh nổi lên dã tâm giết người.
“Mày nói không sai, đây quả thực là một nơi giết người lý tưởng.
Nếu mày không đưa mấy người này đến đây thì đã tốt rồi.” Đinh Dũng bật cười rồi nhìn gã thanh niên đứng bên Viên Thiếu Khang.
Anh bỏ qua ý định giết Viên Thiếu Khang, nếu như giết người trước mặt bao nhiêu người thế này thì sẽ chuốc thêm phiền phức.
Câu này Viên Thiếu Khang nghe xong thì lặng người.
Thế nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Hắn cho rằng Đinh Dũng sợ đàn em của mình nên lập tức phất tay cười lạnh lùng: “Mấy đứa mày tóm nó lại cho tao.
Tao phải cho nó quỳ trước mặt tao.”.