Chàng Rể Trường Sinh

Chương 216: Tại sao không nói cho ta?”




“Bắc Cảnh?”, Đinh Dũng cau mày, Kim Vô Đạo tới Bắc Cảnh làm gì?  

Phía Bắc của Giang Bắc chính là Bắc Cảnh, cả Bắc Cảnh đều đang chìm trong băng tuyết, nếu tới đó thì thực lực ít nhất cũng phải hạ xuống hai tầng. Nếu Kim Vô Đạo gặp rắc rối ở Bắc Cảnh thì thật sự nguy hiểm.  

“Tôi cũng không biết ông tôi tới đó làm gì, Tống Long đã đi Bắc Cảnh rồi”, Kim Tư Kỳ hít sâu, nhìn Đinh Dũng hỏi: “Có phải anh biết gì không?”  

“Tôi không rõ, có điều Bắc Cảnh không phải là một nơi tốt”, nghĩ tới đây, Đinh Dũng lại hỏi tiếp. “Ngoài ông cô và Tống Long ra thì còn ai tới đó không?”  

Nghe Đinh Dũng nói vậy, Kim Tư Kỳ thẫn thờ một lát sau đó cau mày suy nghĩ, hồi lâu mới trả lời: “Hai ngày trước còn có năm người cùng đi với Tống Long, đều là những người có thực lực mạnh trong nhà họ Kim chúng tôi”.  

“Trước đó ông tôi dẫn theo ai tôi cũng không rõ”, nói xong, Kim Tư Kỳ lại thêm, “hiện giờ trong gia tộc chú Đường của tôi cai quản”.  

“Được rồi, tôi biết rồi”, Đinh Dũng gật đầu, trong lòng thấp thỏm không yên.  

Advertisement

Bắc Cảnh có gì anh là người biết rõ nhất, nhưng tại sao Kim Vô Đạo lại tới Bắc Cảnh? Cho dù ở Bắc Cảnh xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt Kim Vô Đạo phải ra mặt.  

“Vậy tôi về trước đây, có việc gì tôi gọi điện cho anh”, Kim Tư Kỳ thấy Đinh Dũng không có ý để ý đến mình nên cô lên xe rời đi.  

Đinh Dũng nhìn theo bóng Kim Tư Kỳ rời đi, cố kiềm chế mọi suy nghĩ trong lòng và quay về nhà tổ.  

Lúc này người đã đi vãn hơn nhiều, Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn đang sờ cái này, chạm cái kia trong số sính lễ mà Đinh Dũng tặng. Thấy Đinh Dũng quay về, Hàn Thành Sơn vội cười nói: “Đinh Dũng, mọi việc trước đây đều do bố mẹ không tốt, con đừng để ý nhé”.  

“Bố mẹ yên tâm, những chuyện đó con quên lâu rồi”, Đinh Dũng lắc đầu.  

Advertisement

“Ông đâu ạ?”, nói rồi, Đinh Dũng cau mày nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy Hàn Tông Khôn đâu.  

Nghe Đinh Dũng hỏi, Hàn Thành Sơn lắc đầu chỉ vào bên trong nhà: “Ông cầm bức Thiên Lý Giang Sơn Đồ vào trong rồi”.  

“Thực ra con cũng không cần thiết phải tặng món quà đắt giá vậy đâu, dù gì cũng là ba trăm triệu nhân dân tệ….”, Hàn Thành Sơn mặt mày phức tạp, thực ra ông ta định nói ba trăm triệu tệ đưa cho mình thì tốt biết bao nhiêu, tại sao lại bỏ ra mua một bức tranh.  

Đinh Dũng nghe đương nhiên hiểu ý nhưng anh không nói rõ, chỉ cười: “Để ông vui thì tiêu chút ít tiền cũng vẫn nên ạ”.  

“Được rồi, hai bố con đừng nói nữa, mau đem những món đồ này lên xe đi”, lúc này, Lâm Hồng Ngạn trừng mắt với Hàn Thành Sơn.  

Hàn Thành Sơn run rẩy, ho hắng một tiếng rồi khẽ giọng: “Bà vội gì chứ, mấy thứ này không phải đều của bà cả sao?”  

“Ông nói lại cho tôi nghe lần nữa coi?”, Lâm Hồng Ngạn trừng mắt giơ tay kéo tai Hàn Thành Sơn.  

“Tha mạng, vợ ơi tha cho tôi”, bị Lâm Hồng Ngạn véo tai, Hàn Thành Sơn đâu còn giữ thể diện gì nữa, lập tức xin tha.  

Sau khi từ nhà tổ đi ra, Đinh Dũng kiếm cớ bảo Hàn Phương Nhiên và Lâm Hồng Ngạn về trước, anh đi làm chút việc rồi về sau.  

Sau khi bọn họ rời đi, Đinh Dũng rút điện thoại đi vào bên trong một con hẻm nhỏ.  

Đinh Dũng gọi vào số Kim Vô Đạo, anh cần biết Kim Vô Đạo rốt cục gặp phải chuyện gì mà khiến Kim Vô Đạo phải lực bất tòng tâm. Mọi chuyện lại xảy ra ở Bắc Cảnh khiến Đinh Dũng không khỏi bất an.  

Sau khi gọi, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.  

“Tút, tút, tút…”, Đinh Dũng cau mày hỏi: “Tiểu Lục, có việc gì vậy?”  

“Khụ khụ, sư phụ?”, bên trong điện thoại vang lên giọng nói đứt mạch.  

Nghe giọng nói, Đinh Dũng cau mày, giọng nói của Kim Vô Đạo yếu đi trông thấy. Anh vội hỏi: “Con gặp phải chuyện gì ở Bắc Cảnh phải không? Tại sao không nói cho ta?”  

“Gia tộc ở Bắc Cảnh cầu cứu chúng con, con dẫn người tới điều tra”, hồi lâu, giọng nói trong điện thoại mới rõ hơn chút.  

Sau khi biết Kim Vô Đạo không gặp gì nguy hiểm Đinh Dũng mới thở phào. Mặc dù Kim Vô Đạo chỉ có thể coi là một đệ tử của anh nhưng lại là mối liên hệ duy nhất của anh ở thế giới hiện đại.  

“Không sao là tốt, có việc gì cứ nói với ta, đừng tự mình hành động”, Đinh Dũng không kiềm chế được nạt Kim Vô Đạo.  

Bắc Cảnh vô cùng nguy hiểm, hiện giờ Kim Vô Đạo còn chưa đột phá lên tầng Võ Lâm Tông Sư, dẫn người tới đó vô cùng nguy hiểm, có lẽ sẽ gặp phải những hiểm nguy không thể ứng phó.  

“Vâng, để sư phụ phải lo rồi ạ”, Kim Vô Đạo cười nói, sau đó hạ giọng, “sư phụ, gần đây người phải cẩn thận hơn, con nghe nói có người muốn đối phó với sư phụ”.  

“Ừm? Đối phó với ta?”, Đinh Dũng sững người, sau đó khẽ cười, “con không phải lo, có người muốn đối phó với ta thì cứ để bọn chúng tới, vừa hay ta cũng không có việc gì làm, cho vài tên tới chơi với ta cũng được”.  

“Ha ha ha, con nghĩ nhiều rồi, sao chúng có thể là đối thủ của sư phụ được chứ”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Kim Vô Đạo bật cười ha ha.  

Đột nhiên bên trong tiếng điện thoại vang lên âm thanh rè rè, Kim Vô Đạo vội nói: “Sư phụ, bên con có chút chuyện, con cúp máy trước đây”.  

Dứt lời, điện thoại mất tín hiệu.  

Đinh Dũng cất điện thoại đi mà không khỏi cau mày, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Kim Vô Đạo đã nói không sao thì mọi việc ở đó sẽ trong tầm kiểm soát của Kim Vô Đạo thôi.  

Đã vậy thì Đinh Dũng cũng không cần lo lắng nữa, anh tin Kim Vô Đạo có khả năng xử lý mấy việc này.  

…….  

Sau khi Đinh Dũng về, Lâm Hồng Ngạn không ý kiến gì về việc Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên ngủ chung phòng nữa, thậm chí khi thấy Đinh Dũng, bà ta còn nở nụ cười hiếm có.  

Sáng ngày hôm sau, Đinh Dũng còn chưa dậy thì Lâm Hồng Ngạn đã gõ cửa.  

“Đinh Dũng, Phương Nhiên, dậy ăn cơm”, giọng nói Lâm Hồng Ngạn vang ngoài cửa.  

Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên mặt mày ngơ ngác, mặt trời mọc đằng Tây sao? Lâm Hồng Ngạn trước nay không bao giờ làm việc nhà mà nay lại chủ động nấu bữa sáng?  

“Đi thôi, đi xem xem”, Đinh Dũng chủ động nói.  

Đi ra khỏi phòng là ngửi thấy mùi khét lẹt, Đinh Dũng ho khan, sau khi rửa mặt xong thì đi tới phòng ăn.  

Thấy từng miếng sủi cảo cháy đen đặt trên bàn, Đinh Dũng nhếch miệng.  

“Mau ăn đi, ăn xong chúng ta tới nhà mới của bạn bố con”, Lâm Hồng Ngạn cười nói với Đinh Dũng.  

Đinh Dũng nghe xong thì sững người, vô thức hỏi lại: “Nhà mới của bạn bố sao ạ? Hôm nay đi sao mẹ?”  

“Ừ, hôm nay đi, vừa rồi người ta còn gọi điện thoại rồi”, Lâm Hồng Ngạn gật đầu sau đó thân thiết ngồi cạnh Đinh Dũng, nói: “Con xem nhà chúng ta ở đây bao lâu rồi, nơi này cũng hơi nhỏ, vả lại không có cầu thang máy, cũng không tiện cho lắm…”  

“Con đã mua nhà rồi”, không đợi Lâm Hồng Ngạn nói xong, Đinh Dũng đã nheo mắt cười nói.