*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con, con…”, Hàn Châu Nhi lắp bắp mãi không thôi.
Hàn Tông Khôn tối sầm mặt, ông lão không ngờ nổi mọi việc lại do Hàn Châu Nhi làm. Ông hắng giọng nhìn sang Đinh Dũng, hỏi: “Đinh Dũng, cháu thấy nên xử lý thế nào?”
“Ông là gia chủ, ông xử lý đi ạ”, nghe Hàn Tông Khôn hỏi vậy, Đinh Dũng hơi khom người giao toàn quyền xử lý cho Hàn Tông Khôn.
Cách làm của Đinh Dũng đủ để giữ thể diện cho Hàn Tông Khôn nhưng đồng thời cũng đẩy ông ta ra ánh sáng. Trước mặt bao nhiêu người như vậy nếu như Hàn Tông Khôn không xử lý nghiêm thì e rằng sẽ khiến người ta chỉ trích.
“Võ Nhi, thi hành gia pháp”, nghĩ rồi, Hàn Tông Khôn hắng giọng nói với Hàn Thành Võ: “Theo như điều mười bốn trong luật của gia đình, ăn cắp đồ của người khác thì sẽ bị xử lý thế nào?”
“Ăn cắp đồ của người khác nhưng chủ động nhận lỗi thì bị phạt ba mươi trượng, trong vòng ba năm không được vào nhà tổ”, Hàn Thành Võ hít sâu một hơi mặt mày nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Hàn Châu Nhi ngồi phịch xuống đất. Ba mươi trượng và ba năm không được vào nhà tổ, đây khác gì huỷ đi tiền đồ của cô ta chứ?
Sau ba năm, trong tập đoàn Hàn Thị làm gì còn chỗ đứng cho cô ta? Chú Hai của cô ta Hàn Thành Sơn là một ví dụ, nghĩ tới trước đó Hàn Thành Sơn phải chịu sự dè bỉu và rất có khả năng sự dè bỉu đó bám víu lấy mình mà Hàn Châu Nhi sững sờ.
Cô ta không thể ngờ nổi mình lại có kết cục này.
“Đợi đã ạ”, Đinh Dũng khoát tay ngắt lời Hàn Thành Võ.
Đinh Dũng nhìn Hàn Châu Nhi đang ngồi dưới đất mà lãnh đạm nói: “Cháu còn nhớ hình như em ấy không tự thú”.
“Cháu nhớ vừa rồi hỏi em ấy để em ấy tự nói ra hay để cháu tự điều ra ra thì mọi người đều nghe rõ ràng, thế nào gọi là tự thú chứ?”, Đinh Dũng nhếch miệng mỉa mai, nói tiếp: “Vả lại em Hàn Châu Nhi hãy còn non nớt thế này sao chịu nổi hình phạt bằng roi vọt?”
“Chú Năm, cháu nhớ nhà mình có điều ba mươi tư, trộm đồ của người khác mà không nhận sai thì hình như không phải chịu bị đánh bằng gậy?”, nói tới đây, Đinh Dũng ngừng một lát nhìn Hàn Thành Võ.
Hàn Thành Võ cau mày nhưng vẫn gật đầu: “Trộm đồ của người khác mà không nhận sai thì quả thực không phải chịu đánh bằng gậy nhưng…”
“Nhưng cái gì?”, Hàn Thành Văn thẫn thờ vội hỏi.
“Theo điều ba mươi tư thì trộm đồ của người khác mà không nhận sai, vì làm tổn hại đến danh tiếng của gia tộc nên bị đuổi ra khỏi gia môn, bị tước thân phận là người trong gia tộc”, Hàn Thành Võ hít vào một hơi thật sâu, nói như đinh đóng cột.
Hàn Thành Võ có thể coi là người không thiên vị trong vụ việc của Đinh Dũng và Hàn Châu Nhi.
Đinh Dũng đã nói rõ ràng không muốn bỏ qua cho Hàn Châu Nhi, vậy thì Hàn Thành Võ cũng không nể tình, cứ thế tuyên bố xử lý theo gia pháp.
Nghe cách xử lý của gia tộc, Hàn Châu Nhi mặt mày tái mét, cô ta vội quỳ dưới đất dập đầu với Hàn Tông Khôn, cầu xin: “Ông ơi, cháu sai rồi, ông tha cho cháu một lần đi ông, lần tới cháu không dám như vậy nữa đâu”.
“Bố, Châu Nhi cũng không phải cố tình, bố tha cho nó một lần đi”, Hàn Thành Văn cũng cuống lên, vã mồ hôi. Nếu như Hàn Châu Nhi bị đuổi ra khỏi gia tộc thì một người làm cha như ông ta kết cục cũng chẳng tốt đẹp hơn. “Châu Nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, bố tha cho nó một lần đi mà bố”.
Nghe con trai xin vậy, Hàn Tông Khôn cau mày, thở dài nhìn sang Đinh Dũng. Nhưng ông ta còn chưa lên tiếng thì Đinh Dũng đã nhìn Hàn Thành Văn nói: “Nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện sao ạ? Vậy chú nói xem ai phải trả giá cho việc làm không hiểu chuyện đó của em ấy?”
“Ban đầu việc của bố vợ cháu, đến cả chứng cứ còn không có, dựa vào đâu mà xử lý?”, nói tới đây, Đinh Dũng quay người nhìn Hàn Tông Khôn: “Ông ạ, không có quy tắc thì không thành luật, lẽ nào ông muốn nhà chúng ta phá bỏ quy tắc?”
“Bố, quy tắc không thể phá bỏ”, Hàn Thành Võ tối sầm mặt vội chắp tay. “Quy tắc của nhà họ Hàn có truyền thống rồi, tuyệt đối không thể phá bỏ quy tắc”.
Nếu chỉ vì một mình Hàn Châu Nhi mà phá lệ một lần thì cũng không sao nhưng nếu như phá bỏ và làm sai với quy tắc thì tính chất lại khác nhau. Ông lão hàn thật sự mà phá bỏ quy tắc thì tới lúc đó chẳng còn gì ràng buộc được các thành viên cả.
Cho dù ai phạm phải sai lầm cũng lấy việc này ra để nói, vậy thì gia chủ làm sao xử lý?
“Chấp hành”, Hàn Tông Khôn thở dài hạ giọng nói.
“Xong rồi, xong rồi”, Hàn Thành Văn nghe vậy thì ngồi phịch xuống.
Hàn Châu Nhi ấm ức nhìn sang Hàn Tông Khôn sau đó đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt tỏ ra ấm ức. Cô ta lao về phía Đinh Dũng.
“Tao giết mày!!!”, Hàn Châu Nhi hét lên thất thanh khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng.
Thấy Hàn Châu Nhi xông đến, Đinh Dũng khẽ cau mày, anh túm lấy cổ tay cô ta hất mạnh khiến cô ta ngã ra chỗ khác.
Hàn Châu Nhi vốn chỉ là cô gái trói gà chẳng chặt, đâu thể là đối thủ của Đinh Dũng, cứ thế ngã lăn ra đất.
“Mặc dù tôi không đánh con gái nhưng cô cũng đừng ép tôi”, thấy Hàn Châu Nhi ngồi dưới đất, Đinh Dũng phẩy vạt áo điềm tĩnh nói.
Đinh Dũng không hề thấy thương cảm cho cô ta, mọi thứ đều do cô ta tự làm tự chịu. Nếu như Hàn Châu Nhi không đổi sính lễ thì cũng không tới mức này.
“Được, ông lão Hàn không hổ là nhân kiệt trong gia tộc hàng đầu, cháu bái phục”, Nguỵ Kiến Quốc đứng dậy chắp tay cười nói với Hàn Tông Khôn.
Hàn Tông Khôn vốn dĩ mặt mày còn đang tối sầm thấy Nguỵ Kiến Quốc chắp tay với mình thì vội đáp lễ, vẻ mặt hãy còn ngạc nhiên.
Có được sự thừa nhận của Nguỵ Kiến Quốc, Hàn Tông Khôn vẫn thấy có phần vui mừng. Nghĩ tới mối quan hệ của Đinh Dũng và đối phương, ông ta lại nhận ra đó là cơ hội của nhà họ Hàn.
Sau đó, mọi người cũng không có mấy hứng thú ở lại đây, chỉ ăn uống đơn giản rồi lần lượt cáo từ.
Buổi tiệc vốn dĩ nhộn nhịp cứ thế mà kết thúc. Sau khi Đinh Dũng tiễn mọi người đi thì mới nhìn về phía Kim Tư Kỳ đang định lái xe rời đi: “Đừng đi, tôi có việc hỏi cô”.
“Hừ, có việc gì mà không thể nói ở đây sao?”, Kim Tư Kỳ hắng giọng, tỏ vẻ không hài lòng với Đinh Dũng.
Mặc dù Hàn Phương Nhiên không biết hai người có việc gì cần nói nhưng cô vẫn cười nói với Đinh Dũng: “Hai người cứ nói chuyện, em về trước giúp mọi người thu dọn”.