Chàng Rể Trường Sinh

Chương 212: Mày giỏi lắm mà?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu không phải vì nể mặt Đinh Dũng thì Hàn Tông Khôn đã không khách khí với Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn rồi. Có điều thấy Đinh Dũng có uy như vậy, lại thêm Hàn Tông Khôn cũng coi trọng những mối quan hệ của Đinh Dũng nên mới không muốn gây thêm hiềm khích.  

“Không thấy, không thấy sính lễ đâu cả”, Lâm Hồng Ngạn dựa tay vào khung cửa, chỉ vào bên trong nhà tổ mà nói với giọng thất thần.  

“Nói năng hàm hồ, sao lại không thấy?”, nghe vậy, Hàn Tông Khôn thay đổi hẳn sắc mặt. Ông ta trầm giọng: “Số sính lễ đó vẫn luôn được Võ Nhi trông coi, sao có thể không thấy được?”  

“Lẽ nào có người dám trộm đồ bên trong nhà tổ nhà họ Hàn”, Hàn Tông Khôn mặt mày tối sầm cả lại. Lâm Hồng Ngạn nói câu này trước mặt bao nhiêu người chẳng khác gì giáng cho ông ta cái tát.  

Thấy bố mình vậy, Hàn Thành Sơn khẽ làu bàu nhưng ông ta cũng rất sốt ruột. Đó là sính lễ Đinh Dũng tặng cho nhà ông ta, ông ta bấm bụng nói: “Bố ạ, không phải không thấy mà là thiếu vài món đồ”.  

“Mỗi một món đồ bằng vàng ở đây đều được đặt trong hộp gấm, nhưng vừa rồi con và Hồng Ngạn nhìn thì phát hiện có hộp trống không”, Hàn Thành Sơn nghiến răng, bấm bụng nói.  

Nếu phát hiện mà không nói ra thì đợi lát nữa khách khứa rời đi nói không chừng sẽ bị bỏ bẵng, với tính cách thiên vị của bố ông ta thì tình trạng này vẫn hay xảy ra.  

Hàn Thành Sơn cũng có ý riêng. Ông ta nói trước mặt bao nhiêu người như vậy là để ép bố mình không thể bỏ qua chuyện điều tra việc này được.  

Nghe vậy, Đinh Dũng không khỏi cau mày. Hộp gấm trống không sao? Rốt cục là ai trộm? Hay là người của tiệm vàng giở trò?  

“Sao có thể, khi đem tới bố đều kiểm tra rồi”, Hàn Tông Khôn giật mình vô thức lên tiếng.  

Giây phút sau đó, ông ta ý thức được mình lỡ miệng, nói câu này có khác gì nói rằng bên trong hộp gấm vốn có đồ, chỉ là đặt ở nhà họ Hàn mấy ngày mà giờ không thấy đâu nữa.  

“Có người dám trộm đồ ở nhà họ Hàn?”  

“Ông lão Hàn không phải nói từ đầu tới cuối đều giao cho lão Năm của nhà họ Hàn trông coi sao? Có lẽ nào….”  

“Suỵt, anh điên rồi à? Hàn Thành Văn là người theo võ đạo, cẩn thận không lại bị đánh cho tàn phế giờ”.  

Quả nhiên, Hàn Tông Khôn vừa dứt lời, bên dưới khách khứa bắt đầu xôn xao bàn tán.  

“Võ Nhi, rốt cục có chuyện gì?”, nghe khách khứa xôn xao, Hàn Tông Khôn nóng mặt, khẽ giọng nói. “Không phải bảo con trông coi sao? Rốt cục có chuyện gì vậy?”  

“Sao lại để mất đồ vậy?”, nói rồi, Hàn Tông Khôn nhìn sang Đinh Dũng mà cảm thấy đỡ lo và mừng hơn.  

Mừng vì sính lễ do Đinh Dũng tặng, cũng may là người trong nhà. Nếu là sính lễ của một đại thiếu gia nào đó mà bị mất khi để nhà họ Hàn thì rắc rối to.  

Hàn Thành Võ sầm mặt đi tới, chắp tay chào Hàn Tông Khôn rồi mới nói nhỏ: “Bố, không thể có trộm trộm đồ trong tầm mắt của con được”.  

“Vậy ý con là gì?”, nghe Hàn Thành Võ nói vậy, Hàn Tông Khôn cau mày.  

“Đây…có lẽ là…”, nói tới đây, Hàn Thành Võ ngừng lại rồi đảo mắt xuống ba anh của mình.  

Cảm nhận được ánh mắt của Hàn Thành Võ, Hàn Tông Khôn tối sầm mặt lại, lập tức hiểu ý Hàn Thành Võ. Nghĩ tới danh tiếng nhà họ Hàn, Hàn Tông Khôn đương định ém việc này đi, sau đó hãy bàn thì Đinh Dũng lại lên tiếng.  

Đinh Dũng đi về phía Hàn Thành Võ, đảo mắt nhìn đám người một lượt, lãnh đạm nói: “Chú Năm thực lực cao cường, không thể nào có ai lẻn vào trộm đồ được, vả lại cũng chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, cháu nghĩ không thể là người ngoài làm”.  

“Cái gì?”, Hàn Thành Sơn tái mặt, vô thức hỏi: “Không phải là kẻ trộm bên ngoài, vậy là ai làm?”  

Hàn Thành Sơn dứt lời, khách khứa bên dưới lập tức ý thức được có gì đó không ổn. Ông già râu bạc cười lạnh lùng nhìn Đinh Dũng: “Tiểu tử, cậu có ý gì, lẽ nào cậu cho rằng là khách khứa như chúng tôi đến đây nên mới làm ra việc này?”  

“Đinh Dũng, đừng nói ăn nói hàm hồ”, Hàn Hàn vẫn khó chịu với Đinh Dũng từ lâu nhưng vừa rồi Đinh Dũng ra oai như vậy, lúc này cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội. “Bao nhiêu khách đến đây đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, chú đừng nói linh tinh”.  

“Nói linh tinh phải chịu trách nhiệm đấy”, Hàn Hàn bật cười.  

Mày giỏi lắm mà? Tao xem lần này mày rút lui thế nào. Nghĩ tới đây, Hàn Hàn càng thấy vui hơn. Cho dù Đinh Dũng oai thì sao chứ.  

“Vừa rồi tôi đã nói không có ai có thể trộm đồ dưới tầm kiểm soát của chú Năm”, Đinh Dũng chỉ lắc đầu. “Dựa vào thực lực của mọi người thì đương nhiên không thể làm được cho nên không liên quan đến mọi người”.  

“Tiểu tử, cậu có ý gì hả?”, một người đàn ông trung tuổi ngồi bên ông già râu bạc đứng dậy nhìn Đinh Dũng chằm chằm với vẻ mặt khó chịu.  

Ông ta là vệ sĩ của ông già râu bạc. Vừa rồi lời của Đinh Dũng nói mắc dù không nhằm vào ai nhưng lại khiến tất cả mọi người hoang mang, đây chẳng phải là nói tất cả những người ở đây không ai là đối thủ của Hàn Thành Võ sao?  

“Không có gì”, Đinh Dũng không đối đầu với người này, ngược lại chỉ cười rồi nhìn sang Hàn Tông Khôn, nói: “Trộm bên ngoài thì khó vào nhưng trộm trong nhà thì khó phòng”.  

“Trộm nhà khó phòng, ý của cháu là người trong nhà trộm sính lễ sao?”, Hàn Tông Khôn hắng giọng.  

Thực ra trong lòng ông ta rõ hơn ai hết sính lễ để ở nhà tổ thì chắc chắn là vài đứa con trai của ông ta biết ai lấy nhưng lúc này nếu điều tra ra ai làm thì nhà họ Hàn còn đâu thể diện.  

“Ông à, câu này nói vậy là không đúng phải không”, Đinh Dũng nhìn Hàn Tông Khôn chắp tay. “Cháu cũng là người nhà họ Hàn, đương nhiên không mong chuyện này xảy ra nhưng vẫn mong ông điều tra làm rõ”.  

“Cháu”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Tông Khôn tái mặt lại nhưng không phản bác.  

Cuối cùng ông ta chỉ có thể nghiến răng, nói với Hàn Thành Võ: “Võ Nhi, trong vòng ba ngày con phải điều tra ra là ai làm”.  

“Vâng”, Hàn Thành Võ vội chắp tay vâng lời.  

“Cháu không đồng ý”, thế nhưng Đinh Dũng lại đáp lại.