Chàng Rể Trường Sinh

Chương 211: Được rồi, tôi biết rồi”,




“Hi hi, vậy con và Hàn Thành Sơn đi xem sính lễ trước”, Lâm Hồng Ngạn kéo Hàn Thành Sơn, cả hai người nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc để về phía nhà tổ.  

Lâm Hồng Ngạn đã nóng lòng muốn thấy sính lễ của Đinh Dũng lắm rồi. Bà ta đột nhiên thấy chàng rể của mình là người rất tốt, lại còn tặng sính lễ, hôm nay nhà bà ta đúng là được nở mày nở mặt.  

Trái ngược với Lâm Hồng Ngạn, trong lòng Hàn Thành Sơn vẫn cảm thấy băn khoăn, đặc biệt là cứ nghĩ tới thời gian trước đó vẫn luôn mắng nhiếc Đinh Dũng mà đột nhiên lại trở thành thế này, Hàn Thành Sơn cảm thấy vô cùng áy náy.  

Nhỡ Đinh Dũng gây khó dễ cho bọn họ thì sao? Hàn Thành Sơn thấp thỏm đi cùng Lâm Hồng Ngạn tới nhà tổ.  

Ở một nơi khác, thấy Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn rời đi, Hàn Châu Nhi mặt mày thay đổi, không biết cô ta nghĩ gì mà cứ thế dậm chân ngồi xuống ghế.  

“Cảm ơn mọi người đã tới dự buổi mừng thọ của ông tôi. Tôi kính mọi người một ly”, Đinh Dũng cầm ly rượu lắc lắc nói với mọi người.  

Advertisement

Cách làm này của anh khiến cho rất nhiều người như được có đường lui, làm gì có ai còn dám đối đầu với Đinh Dũng nữa, vội nâng chén uống cạn.  

Thấy cảnh này, Lý Hải Dân và Nguỵ Kiến Quốc cũng gật đầu. Ly rượu giải mối ân oán hận thù được dùng đúng lúc, không chỉ khiến cho bản thân thêm uy mà còn không đắc tội với người khác.  

Thấy Đinh Dũng ngồi lại vị trí, mặt Hàn Phương Nhiên vẫn còn kinh ngạc, cô liếc Đinh Dũng một cái, lén véo sau lưng Đinh Dũng rồi khẽ trách: “Anh rốt cục có thân phận gì thế hả? Đến em mà còn dám giấu?”  

“Thân phận của anh thế nào em không biết sao?” Đinh Dũng ho hắng,  ghé sát tai Hàn Phương Nhiên: “Anh chính là một người bình thường, có điều trước đó bố mẹ anh để cho anh chút tài sản thôi”.  

Advertisement

“Thật sao?”, Hàn Phương Nhiên sững người như thể không tin cho lắm.  

Để cho ít tài sản mà còn có thể tung ra ba trăm triệu tệ? Nhưng nghĩ tới lời Đinh Dũng nói, Hàn Phương Nhiên lại cảm thấy quả thực là cách giải thích hợp lý nhất, nếu không thì Đinh Dũng nghèo bao lâu nay, sao có thể đột nhiên có tiền được?  

Hàn Phương Nhiên chưa bao giờ từng nghĩ có lẽ Đinh Dũng thật sự có nhiều tiền, chí ít thì trước đó anh luôn giấu và không bao giờ nói ra. Theo cô thấy, những ấm ức mà trước kia Đinh Dũng phải chịu không phải thông qua nhẫn nhịn mà có thể làm được.  

Nghĩ vậy, Hàn Phương Nhiên lại cảm thấy áy náy.  

“Không nhiều tiền mà anh còn tiêu ba trăm triệu tệ mua một bức tranh, anh không biết để lại ít tiền sao? Anh có biết sau này chúng ta có…có con thì phải tiêu bao nhiêu tiền không? Với lại anh còn phải nghĩ cho tiểu Tuyết với chứ”.  

Nói tới đây, Hàn Phương Nhiên chợt đỏ mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Sao cô có thể nói ra những lời này được chứ.  

“Khụ khụ, vợ ơi em nói gì thế?”, Đinh Dũng ho hắng rõ ràng biết ý tứ mà vẫn hỏi.  

“Khốn khiếp”, Hàn Phương Nhiên lườm Đinh Dũng một cái.  

“Hi hi”, Đinh Dũng gãi đầu nhưng trong ánh mắt lại rõ cái nhìn đau khổ.  

Đinh Dũng sống hàng nghìn năm rồi, trải qua rất nhiều thân phận, những người con gái liên quan tới anh về danh nghĩa cũng không ít nhưng trên thực tế thì Đinh Dũng lại không hề có con nối dõi trên danh nghĩa.  

Tất cả cũng đều bởi ban đầu khi ăn tiên đơn, Đinh Dũng vì muốn làm chậm sự lão hoá của cơ thể xác thịt, điên cuồng tu luyện trong vòng trăm năm đã đạt cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng vẫn không thể làm chậm quá trình mục rữa của cơ thể.  

Vả lại từ sau khi đạt cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, anh phát hiện ra một di chứng rất đáng sợ, giống như những kẻ mạnh khác đó chính là thực lực càng mạnh thì lại càng khó có con. Đinh Dũng cũng vậy.  

Hàng nghìn năm nay, Đinh Dũng từng gặp không biết bao nhiêu tri kỷ nhưng chưa từng có con, và đây chính là điều anh hối tiếc nhất.  

Nghĩ tới đây, trong lòng Đinh Dũng như dậy lên cơn sóng mới, đầu anh lại bắt đầu hiện lên những ký ức xưa cũ. Đinh Dũng cố hít vào một hơi thật sâu ổn định tinh thần.  

“Anh sao vậy”, thấy Đinh Dũng có vẻ khác thường, Hàn Phương Nhiên cau mày hỏi.  

Đinh Dũng định thần trở lại, mặt mày hơi tái đi. Anh lắc đầu tỏ ý không sao.  

Đúng lúc này, Kim Tư Kỳ vẫn ngồi bên trầm ngâm nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Anh Đinh, ông tôi bảo tôi chuyển lời tới anh”.  

“Ừm?”, Đinh Dũng quay đầu lại nhìn.  

Kim Vô Đạo bảo cô ấy chuyển lời? Sao không gọi trực tiếp cho mình? Rốt cục có chuyện gì nhỉ?  

Nhất thời, Đinh Dũng nghĩ rất nhiều.  

“Ông tôi nói gần đây anh phải cẩn thận một chút, còn nói….ông phát hiện ra một số bí mật, hiện giờ lực bất tòng tâm”, Kim Tư Kỳ nhìn xung quanh khẽ nói.  

Những lời này không thể coi là bí mật được, cho dù để người khác nghe thấy thì cũng chẳng hiểu ý là gì. Đến cả bản thân Kim Tư Kỳ cũng không hiểu ý của Kim Vô Đạo nữa là.  

Kim Tư Kỳ cũng từng hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, ngược lại còn bị Kim Vô Đạo mắng cho một trận bảo cô đừng nghĩ tới những việc không nên biết nữa.  

Đinh Dũng là người duy nhất ở đây nghe xong câu nói này thì mặt mày thay đổi.  

Đinh Dũng đột nhiên thấy lo lắng, anh bất giác cau mày. Mặc dù chỉ một câu nói ngắn thôi nhưng lại khiến anh không khỏi suy nghĩ. Hiện giờ Kim Vô Đạo là bá chủ của vùng Giang Nam, được người ta gọi là Nam Hoàng. Cậu ta gặp phải việc gì mà lại nói ra bốn từ lực bất tòng tâm như vậy?  

“Được rồi, tôi biết rồi”, Đinh Dũng gật đầu không nói thêm gì.  

Sau đó anh giống như thể chưa nghe thấy Kim Tư Kỳ nói gì, kiềm chế lại mọi suy nghĩ, nở nụ cười và chúc rượu những người xung quanh.  

Thấy dáng vẻ đó của Đinh Dũng, Kim Tư Kỳ không khỏi cau mày, lòng thầm thắc mắc.  

Mặc dù cô không hiểu ông mình rốt cục có ý gì nhưng cô cũng hiểu ý của bốn từ “lực bất tòng tâm”, chắc chắn ông gặp rắc rối gì rồi, còn Đinh Dũng lại không hỏi không quan tâm, thật là uổng tấm lòng của ông.  

Đương lúc Kim Tư Kỳ còn mải suy nghĩ thì đột nhiên bên trong nhà tổ vang lên tiếng hét thất thanh, ngay sau đó, Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn vội vàng chạy ra.  

“Ai lấy sính lễ của nhà chúng ta”, còn chưa ra khỏi cửa, giọng Lâm Hồng Ngạn đã vang khắp nơi.  

Sau khi bà ta vừa dứt lời, khách khứa buổi tiệc đều sững sờ, từng ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Hồng Ngạn khiến bà ta như cảm thấy có thêm bao nhiêu áp lực, lúc này bà ta cũng nhận ra mình đã thất lễ.  

“Có chuyện gì vậy?”, Hàn Tông Khôn đứng dậy cau mày hỏi. “Hoảng hốt như thế thì ra thể thống gì nữa? Rốt cục có chuyện gì thì từ từ nói”.