*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có chuyện gì vậy?”, Hàn Tông Khôn nheo mắt nhìn Đinh Dũng.
Hôm nay Đinh Dũng đã mang tới cho ông lão quá nhiều điều bất ngờ, vì vậy với thái độ đó của Đinh Dũng cũng khiến ông lão phải thay đổi một trăm tám mươi độ.
Đinh Dũng dứt lời, mọi người đều đổ xô ánh mắt nhìn.
“Hừ? Lại trò gì nữa, đợi con gái tôi gả cho vị công tử đại gia thần bí đó thì mọi người chẳng phải nể mặt tôi sao?”, Hàn Thành Văn hắng giọng.
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đồ dồn về phía Đinh Dũng, Hàn Hàn nhếch miệng cười châm chọc. Tôi lại muốn xem xem lần này anh còn trò gì.
“Có lẽ mọi người cũng đều nghe nói có người tặng sính lễ cho nhà họ Hàn rồi phải không ạ?”, Đinh Dũng nói đầy ý tứ rồi đảo mắt một lượt nhìn mọi người, cuối cùng nhìn về phía Hàn Thành Văn và Hàn Châu Nhi, lãnh đạm nói tiếp: “Không phải mọi người đều muốn biết người thần bí tặng sính lễ là ai sao?”
“Cháu biết là ai sao?”, Hàn Tông Khôn mặt nghiêm trọng hẳn lại.
Đinh Dũng quen biết với bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn thế này thì việc biết vị đại gia đó cũng là bình thường.
“Hừ? Sao anh ấy có thể quen người như vậy được?”, Hàn Châu Nhi hắng giọng, khi cô ta định nói tiếp thì đột nhiên bị bố mình trợn mắt ra hiệu. Cô ta nhận thức được mình lỡ miệng nên vội bụm miệng lại ngay.
Hàn Thành Văn trợn mắt nhìn Hàn Châu Nhi. Câu này dù có nghĩ trong lòng cũng không được nói ra ngoài. Mấy nhân vật tai to mặt lớn này hãy còn ngồi đây, đây há chẳng phải là đang vả vào mặt người ta sao?
“Cháu đương nhiên biết là ai”. Đinh Dũng gật đầu nhìn Hàn Phương Nhiên cười nói: “Cháu còn biết sính lễ đó tặng cho ai”.
“Ồ? Vậy cháu nói ra xem chỗ sính lễ đó là ai tặng?”, Hàn Thành Văn cau mày đắc ý, bày ra bộ dạng như không biết gì nên mới hỏi.
Theo ông ta thấy thì nhà họ Hàn chỉ có Hàn Phương Nhiên và con gái ông ta Hàn Châu Nhi là có tiềm năng nhưng Hàn Phương Nhiên đã cưới chồng rồi, cơ hội này đương nhiên là của con gái ông ta. Đinh Dũng chẳng qua chỉ là lấy việc ai cũng biết ra để loè thiên hạ thôi.
Người nghĩ tới điểm này cũng không chỉ có một mình Hàn Thành Văn, có thể nói những người ở đây chỉ cần là có chút địa vị thì đều đoán như vậy, nhưng Hàn Tông Khôn lại nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Sính lễ này…”, nói tới đây, Đinh Dũng ngừng lại một lát rồi giơ tay về phía Hàn Phương Nhiên, cười nói: “Là cháu tặng cho Hàn Phương Nhiên”.
“Cái gì?”, Hàn Thành Sơn là người đầu tiên nhảy dựng lên.
Hàn Thành Văn cũng biến sắc nhưng rất nhanh đã cười giễu cợt chỉ vào Đinh Dũng: “Tiểu tử, cháu đừng ăn nói hàm hồ, Phương Nhiên đã lấy cháu rồi, sao còn được người ta tặng sính lễ cho được?”
“Đinh Dũng, đừng nói năng linh tinh”, Hàn Tông Khôn cũng trầm mặt.
Hàn Phương Nhiên đã cưới Đinh Dũng, sao có thể được tặng sính lễ? Nói câu này trước mặt mọi người mà còn không sợ nhà họ Hàn mất mặt sao?
“Ôi trời, có phải chú ấy não tàn rồi không? Vợ mình được người ta tặng sính lễ cho mà còn có thể cười được”, một người đàn ông ngồi cùng bàn với Hàn Hàn muốn lấy lòng Hàn Hàn từ lâu nên lúc này cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Nghe vậy, Hàn Hàn không khỏi cảm thấy sảng khoái, có điều hắn ta vẫn thể hiện ra bộ mặt tức tối, nạt Đinh Dũng: “Nói năng hàm hồ, Đinh Dũng, sao chú có thể nói với Hàn Phương Nhiên như vậy được?”
“Tôi không cho phép chú bôi nhọ em gái tôi như vậy được”.
Hàn Phương Nhiên lúc này cũng mặt mày ngơ ngác, cô vội nhìn sang Đinh Dũng, hỏi: “Đinh Dũng, anh nói linh tinh gì thế?”
“Mọi người có thể nghe cháu nói xong được không ạ?”, Đinh Dũng nhìn Hàn Phương Nhiên mỉm cười, tỏ ý cô không phải lo lắng, sau đó anh đảo mắt nhìn mọi người, nói rõ ràng: “Đồ sính lễ này đúng là tặng cho Hàn Phương Nhiên”.
Nói tới đây, người vui mừng duy nhất khi nghe câu đó có lẽ chính là Lâm Hồng Ngạn với vẻ mặt nở mày nở mặt. Bà ta nhìn Đinh Dũng với con mắt chưa bao giờ ưng như hôm nay.
“Anh có chứng cứ gì?”, Hàn Châu Nhi đứng dậy hắng giọng. “Nói năng linh tinh, em thấy anh căn bản không biết sính lễ do ai tặng, thật sự không biết trong buổi mừng thọ ông mà anh nói năng như vậy làm gì, lẽ nào anh muốn gây khó dễ cho ông?”
Lời nói này của Hàn Châu Nhi như viên đá làm dậy lên đợt sóng mới. Mọi người lập tức xôn xao bàn tán còn Hàn Tông Khôn là gia chủ thì mặt mày dần tối sầm cả lại.
“Anh có chứng cứ gì sao?”, Đinh Dũng nhìn Hàn Châu Nhi như cười như không. “Đồ là do anh tặng, em nói anh có chứng cứ gì?”
“Trước kia Hàn Phương Nhiên lấy cháu, đến sính lễ ra tấm ra món cũng không có”, nói tới đây, ánh mắt Đinh Dũng rõ tình ý. Anh kéo tay Hàn Phương Nhiên nhẹ nhàng nói: “Nhưng Hàn Phương Nhiên không những không bỏ cháu mà ngược lại còn đối xử tốt với cháu, điều này khiến cháu rất cảm động”.
“Trước đó, số sính lễ này đều là sính lễ cháu tặng cho Phương Nhiên, từ ngày hôm nay trở đi, Hàn Phương Nhiên vợ cưới hỏi đàng hoàng của Đinh Dũng cháu”, Đinh Dũng kéo tay Hàn Phương Nhiên nói dõng dạc.
Anh dứt lời, tất cả mọi người đều yên tĩnh hẳn lại, bao gồm cả Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn cũng ngỡ ngàng nhìn anh. Đinh Dũng lúc này như một con người khác vậy.
“Anh nói linh tinh, anh nói những thứ này do anh tặng, vậy anh có chứng cứ gì chứng minh?”, người chịu tổn thương nhất ở đây chính là Hàn Châu Nhi, từ sau khi sính lễ được mang tới cô bắt đầu ôm giấc mơ được gả vào nhà hào môn. Lúc này Đinh Dũng lại nói sính lễ không phải của cô, làm sao cô chịu nổi?
“Đúng vậy, chú nói sính lễ do chú tặng là do chú tặng thật à?”, Hàn Hàn cũng không ngờ Đinh Dũng lại nói vậy, lúc này nghe Hàn Châu Nhi nói vậy thì vội chêm lời. “Việc gì cũng phải có căn cứ, chú phải đưa ra minh chứng”.
“Tôi thấy nó rõ ràng là vì vị công tử giàu có đó vẫn chưa xuất hiện nên muốn lấy tiếng thơm từ người ta đây mà”, Hàn Thành Văn hắng giọng nhìn Đinh Dũng khó chịu. “Thật không biết liêm sỉ, tôi thật không hiểu nổi tại sao Hàn Phương Nhiên lại có thể ưng một tên mặt dày bỏ đi như vậy được”.
“Chú Tư, chú nói vậy là không được rồi, sao chú biết sính lễ không phải do Đinh Dũng tặng?”, Hàn Thành Sơn đứng dậy nói.
Có điều ông ta nói xong thì lại thấy hối hận. Ông ta cũng không tin người tặng sính lễ là Đinh Dũng, nên biết rằng chỗ sính lễ này có giá lên tới hàng triệu nhân dân tệ, Đinh Dũng đến tiền mua rau còn lấy của nhà ông ta thì lấy đâu ra số tiền trên trời đó.
“Mọi người không phải vội”, đúng lúc này, Hàn Tông Khôn đột nhiên lên tiếng.