Nếu giọng nói được phát ra từ ý thức thì hai giọng nữ hoàn toàn khác nhau kia hiển nhiên không thể giả, lẽ nào bên trong pho tượng còn có linh hồn của người khác nữa?
“Hừ, đó là hai cao thủ Đại Nguyên Anh mà bổn toạ hấp thụ được.” Nghe thấy câu hỏi của Đinh Dũng, giọng nói bên trong pho tượng có chút đắc ý: “Hai người này đều không chịu được sự cám dỗ, muốn đạt được Hoá thần, mà với thiên phú của họ thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày, sau khi bị tôi hút thì bị nhốt trong pho tượng này, kha kha kha…”
“Đúng là hại người rất nhiều.” Đinh Dũng lắc đầu, quyết định phá huỷ pho tượng này.
Lúc trước pho tượng này dụ dỗ anh, hiển nhiên là lại muốn tiếp tục hại người, cho dù giữ pho tượng này bên mình cũng không thể đảm bảo được an toàn thực sự, vì vậy tốt hơn hết là nên phá huỷ nó đi.
“Mẹ nó, cậu cũng là người tránh được tam tai lục hoạ, lẽ nào còn không hiểu hoàn cảnh của chúng ta?” Nhưng khi thấy Đinh Dũng đánh giá mình hại người, ý thức trong pho tượng bỗng trở nên chấn động kịch liệt: “Sau khi tránh được tam tai lục hoạ, thần hồn không còn chỗ dựa, chỉ có thể sống nhờ trong pho tượng này, duy trì sự sống bằng việc chiếm đoạt linh hồn, nếu không tôi đã cạn kiệt tinh lực mà chết từ lâu rồi.”
Advertisement
“Tôi không tin cậu chưa từng hút linh hồn của người khác!” Ý thức trong pho tượng rất kích động, nói xong câu này hắn lại cười lớn: “Lần này tôi có thể tỉnh lại là nhờ có ngọc tỉ đó, khí tức nó tản ra đúng là mĩ vị ngàn năm hiếm gặp!”
Đinh Dũng thấy hơi kỳ lạ nhưng anh cũng không có tâm tư suy nghĩ sâu xa, gã này là tu sĩ từ thời cận cổ đại, không cùng thời đại với anh, điều này khiến sự kỳ vọng của Đinh Dũng biến thành thất vọng.
“Tôi không giống anh, tôi có thân thể bằng xương bằng thịt!” Đinh Dũng mỉm cười, bấm vào pháp quyết trong tay, chợt một luồng ánh sáng vàng loé lên, hoá thành một lưỡi dao sắc bén màu vàng kim, đâm thẳng về phía pho tượng.
Advertisement
Vút! Mặc dù ánh sáng vàng do thần hồn lực biến thành không nhìn thấy được nhưng trong mắt pho tượng, hắn đã thấy lưỡi dao sắc bén ánh sáng vàng tấn công, hắn gầm lên, trong pho tượng lập tức tản ra một quầng đen.
Lưỡi dao sắc bén ánh vàng gặp quầng sáng màu đen lập tức hoà vào làm một, điều khiến Đinh Dũng ngạc nhiên là lưỡi dao ánh sáng vàng không thể cắt được quầng sáng đen mà chỉ khiến quầng đen mờ đi một chút.
“Hừ! Muốn giết ông nội Cốc đây, mày vẫn còn non lắm!” Ý thức trong pho tượng dao động, sau đó lại lập tức hét lên: “Tại sao mày lại có cơ thể bằng xương bằng thịt, tam tai lục hoạ tác động lên cơ thể, sao có thể vẫn còn cơ thể?”
“Không thể nào, không thể nào!!!” Lúc này ý thức trong pho tượng đang gầm lên một cách cuồng loạn, pho tượng cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt: “Không thể nào, chuyện bổn toạ không làm được, sao mày có thể làm được? Mày không thể có cơ thể bằng thịt!”
“Có gì mà không thể? Trên đời này có chuyện lạ nào mà không có, anh chưa thấy không có nghĩa là không có.” Đinh Dũng lại nở nụ cười mỉa mai, anh lại bấm niệm pháp quyết trong tay nhưng lần này không dùng lưỡi dao ánh sáng vàng để tấn công pho tượng nữa mà dùng sức mạnh của mình hoá thành thiên la địa võng, bao phủ từng lớp lên pho tượng, cuối cùng quấn thành một quả cầu vàng.
“Mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không mày sẽ phải hối hận!” Phát hiện ra động tác của Đinh Dũng, giọng nói trong pho tượng trở nên có chút sọ hãi.
“Nếu không gi ết chết được mày thì tao sẽ để cho mày đói chết.” Đinh Dũng cười nhẹ, lại bắt đầu động tác trên tay, từng cấm chế từ sức mạnh linh hồn động lên quả cầu vàng.
Vô số cấm chế hoá thành phong ấn, chẳng mấy chốc đã khiến cho pho tượng trong quả cầu vàng mất đi vẻ sáng bóng, ngay cả quầng đen cũng biến mất, giống như đã mất đi sức mạnh chống đỡ, “bụp” một tiếng rơi xuống đất.
“Thằng nhóc, đừng để tao ra được, nếu không tao sẽ gi ết chết mày!” Chỉ có giọng nói bên trong pho tượng vẫn còn đang chửi rủa, nhưng Đinh Dũng ngoảnh mặt làm ngơ, ném quả cầu vàng vào trong góc.
Sau đó, Đinh Dũng nhìn ngọc tỉ, so với pho tượng kỳ quái kia thì ngọc tỉ này thuần khiết hơn rất nhiều.
Đây hẳn là một pháp bảo đặc biệt, chỉ là không phải linh khí điều khiển nó mà là một loại sức mạnh khác chưa được biết đến, Đinh Dũng không có ý định nghiên cứu sâu về nó nên anh cũng phong ấn nó lại theo cách tương tự.
Đối với những vật không thể khống chế, trước giờ sự lựa chọn của Đinh Dũng luôn là phong ấn chúng lại, biến chúng thành những vật có thể khống chế, dù sao đến giờ cũng chưa có vật nào thoát được khỏi phong ấn của anh.
Sau khi làm xong những việc này, Đinh Dũng mới mở mắt ra, nhìn miếng ngọc đặt bên giường, là miếng ngọc lúc nãy Nguỵ Tiêu Tĩnh trả cho anh.
“Dùng Định Thần Châu như một biện pháp hỗ trợ để ngăn ngừa các vấn đề, có thể giảm rủi ro và ảnh hưởng xuống dưới mức 0,1%.” Nghĩ đến đây, Đinh Dũng không do dự gì nữa, nói là làm.
Đầu tiên anh đặt miếng ngọc nằm ngang trước mặt mình, sau đó lại lấy Định Thần Châu ra, sức mạnh trong cơ thể phun trào, lập tức tác động lên Định Thần Châu. Định Thần Châu vốn đang trầm ổn, bỗng nhiên bắt đầu rung lên kịch liệt.
Mà lúc này miếng ngọc cũng bay lên, dưới tác động của nội lực trong cơ thể Đinh Dũng, một loạt đốm sáng hơi mờ phát ra ra rồi nhập vào Định Thần Châu với tốc độ cực nhanh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vì Định Thần Châu không giống miếng ngọc, mà là vật phẩm đặc dụng để truyền thông tin, vì thế việc truyền tin có phần chậm chạp.
Điều này tương đương với việc truyền tải nội dung trong USB sang một vật dụng thông thường, không chỉ cực kỳ khó khăn mà tốc độ truyền tải còn cực kỳ chậm, đồng thời phải đảm bảo rằng sau khi thông tin được truyền đi, có thể tiếp tục sử dụng như khi ở trong USB.
Mãi đến hơn nửa giờ sau, Đinh Dũng mới truyền được nội dung trong miếng ngọc vào Định Thần Châu, khi đốm sáng cuối cùng vụt tắt, miếng ngọc dường như đã hoàn thành sứ mệnh của mình, nhanh chóng mờ đi, cuối cùng rơi nhẹ xuống “bịch” một tiếng, hoá thành một đống tro tàn.
“Thu!” Đinh Dũng hô nhẹ, cất Định Thần Châu đi.
Sau đó anh lau mồ hôi trên trán, mở cửa bước ra ngoài, nói với Nguỵ Tiêu Tĩnh đang ngồi trên sofa: “Lại đây một chút.”
Nguỵ Tiêu Tĩnh đang nói chuyện với Lâm Hồng Ngạn, nhưng có vẻ đang bị Lâm Hồng Ngạn ép làm chuyện gì đó, sau khi nghe Đinh Dũng gọi thì vội đứng dậy, chạy vào phòng như chạy trốn.
“Haiz, Đinh Dũng, cậu mau đi mua thức ăn đi, không còn sớm nữa đâu!” Thấy Nguỵ Tiêu Tĩnh chạy vào phòng Đinh Dũng, Lâm Hồng Ngạn hừ nhẹ, mặc dù không vui lắm nhưng cũng không nói gì.
Đinh Dũng có thể tạo dựng quan hệ với các vị lãnh đạo lớn trong thành phố, nhất là bây giờ Hàn Phương Nhiên vừa mới gia nhập Tập đoàn Hàn thị, nếu được lãnh đạo lớn giúp thì chắc chắn có thể kiểm soát Tập đoàn Hàn thị nhanh hơn, đến khi đó còn có thể có được cả Tập đoàn luôn!”
“Thế nào? Ở bên ngoài kia nói chuyện vẫn ổn chứ?” Đinh Dũng cười híp mắt nhìn Nguỵ Tiêu Tĩnh, biết rõ còn cố hỏi.
“Thầy, không có ai bẫy học sinh như thầy đâu.” Nghe Đinh Dũng nói vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh bĩu môi.