Đinh Dũng nhìn người đàn ông mặc vest và khoảng hơn chục tên tay chân phía sau, không khỏi cau mày hỏi: “Ai cử các anh tới?”
Mặc dù nơi đây hẻo lánh nhưng lại là lối đi duy nhất của mấy người Đinh Dũng, xem ra chúng đã lên kế hoạch từ trước, lẽ nào là người đã gặp trong buổi đấu giá hôm nay?
“Ai cử tới? Nếu cậu đã hỏi thì tôi cũng nói cho cậu được chết một cách minh bạch!” Nói đến đây, người đàn ông mặc vest nở nụ cười dữ tợn: “Được chết trong tay Độc Lang Bang chúng tôi cũng là niềm tự hào của cậu đấy.”
“Độc Lang Bang?” Sắc mặt Nguỵ Tiêu Tĩnh thay đổi.
Cả Đinh Dũng và Kim Tư Kỳ đều rất xa lạ với bang phái này, lúc này mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Nguỵ Tiêu Tĩnh, mà sắc mặt cô ấy lúc này đã tái mét, chỉ vào đám người đàn ông mặc vest nói: “Các người chính là Độc Lang Bang đã bắt cóc người giàu có nhất thành phố Kim Châu rồi giết con tin đó?”
“Ồ, không ngờ cô cũng biết nhiều đấy.” Người đàn ông mặc vest cười gằn.
Advertisement
“Tôi đã nghe bố tôi nói tới từ rất nhiều năm trước, hành tung của Độc Lang Bang bí ẩn, lần trước bắt cóc người giàu nhất thành phố Kim Châu, lấy được tiền rồi giết con tin, nhưng sau này đội hành pháp điều tra bao nhiêu năm cũng không có kết quả!” Khi nói đến đây, mặt Nguỵ Tiêu Tĩnh đã cắt không còn giọt máu.
Độc Lang Bang đã từng khiến toàn bộ đội hành pháp của thành phố Kim Châu phải bất lực, không thể lần ra manh mối, dường như có một bàn tay phía sau bọn họ, cắt đứt mọi manh mối.
“Độc Lang Bang? Người của chủ tịch Trịnh à?” Đinh Dũng nhíu mày hỏi.
Trong buổi đấu giá lần này chỉ có hai người có lý do để ra tay với anh, một là chủ tịch Trịnh, hai là Viên Thiếu Khang, mà anh quá rõ thực lực của Viên Thiếu Khang, chắc chắn sẽ điều động hội Hắc Mã chứ không phải Độc Lang Bang.
Advertisement
Lại thêm những gì Nguỵ Tiêu Tĩnh vừa nói, thì rất có khả năng là chủ tịch Trịnh ở sau lưng giúp đỡ Độc Lang Bang, dù sao thì ở vị trí của ông ta, muốn che giấu một số chuyện có thể nói là dễ như trở bàn tay.
“Phản ứng của cậu nhanh đấy, nếu đã đoán được thì còn không mau đưa đồ đây!” Người đàn ông mặc vest hừ lạnh, chỉ vào Đinh Dũng rồi hét: “Đưa bức tranh Thiên Lý Giang Sơn Đồ ra đây!”
“Nếu tôi không đưa thì sao?” Đinh Dũng nở nụ cười giễu cợt, không nhìn người đàn ông mặc vest mà nhìn về siêu thị đang đóng cửa ở cách đó không xa.
Vừa nãy anh quan sát thấy phía siêu thị có một sự xáo động nhỏ, bây giờ anh đã chắc chắn trong siêu thị có người ẩn nấp, mà còn là người luyện võ.
Mà người này rất có thể chính là chủ tịch Trịnh, nếu suy đoán của Đinh Dũng là đúng thì bản thân chủ tịch Trịnh cũng là một người luyện võ.
“Không đưa? Vậy thì chết đi.” Nghe Đinh Dũng nói vậy, người đàn ông mặc vest cười khẩy: “Cậu tự đưa hay tôi lấy từ trên người cậu cũng không khác nhau đâu.”
Lời vừa dứt, mắt hắn lạnh đi, phất tay một cái, mấy tên tay chân phía sau lập tức xông về phía Đinh Dũng.
Vẻ mặt Tống Long hơi thay đổi, nắm chặt hai tay rồi hơi cong người lại, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, hắn có thể đuổi đám người này đi mà không cần Đinh Dũng phải ra tay.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là Tống Long còn chưa ra tay thì bỗng một chiếc xe ô tô lao tới, nhắm thẳng vào mười mấy tên côn đồ.
Sự xuất hiện của chiếc xe này khiến đám côn đồ sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy, sau khi chiếc xe đi qua giữa dòng người thì dừng lại bên đường một cách cool ngầu, một nhóm người từ bên trong xe bước ra.
“Sao các cậu lại tới đây?” Nhìn thấy Trương Bồi Sơn và Trương Thiệu Thích, Đinh Dũng hơi ngạc nhiên.
Sau khi hai bố con nhà này rời khỏi buổi đấu giá là đã về trước, không ngờ lúc này lại lái xe tới xuất hiện ở đây, lẽ nào họ vẫn luôn theo sau?
“Anh Đinh, chúng tôi đã đoán trước được có người định ra tay với anh cho nên sau khi buổi đấu giá kết thúc đã đi tập hợp mọi người, không ngờ đúng là có người không có mắt thật.” Trương Bồi Sơn khịt mũi, trừng mắt nhìn đám người đàn ông mặc vest rồi quát: “Mấy người đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống, đầu hàng đi!”
Dứt lời, một chiếc xe thương mại chạy tới, sáy bảy mươi người đã chặn kín con phố nhỏ hẹp này, mấy người đàn ông mặc vest bị bao vây ở giữa đường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt người đàn ông mặc vest biến sắc, hắn không ngờ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi mà hai bố con Trương Bồi Sơn lại có thể tập trung được nhiều người đến vậy, lúc này hắn không khỏi trở nên căng thẳng.
Mặc dù Độc Lang Bang tàn nhẫn, làm việc không nghĩ đến hậu quả, nhưng đó là với những người bình thường, bây giờ phải đối mặt với sáu bảy mươi người nhà họ Trương, bọn hắn lại thấy sợ hãi.
“Lão đại, làm sao bây giờ?” Thủ hạ Độc Lang Bang lần lượt nhìn người đàn ông mặc vest.
Nghe thấy câu hỏi của đàn em, trong máy người đàn ông mặc vest chợt loé lên một tia sáng lạnh, hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn Trương Bồi Sơn và Trương Thiệu Thích cách đó không xa rồi hét lớn: “Ra tay!”
Lời vừa dứt, người đàn ông mặc vest lao về phía Trương Bồi Sơn.
Đám thuộc hạ của hắn phản ứng rất nhanh, hiểu ý của lão đại rồi lao về phía mấy người Trương Bồi Sơn.
Đánh giặc trước tiên phải bắt vua, người đàn ông mặc vest hiểu đạo lý này, nhưng hắn không ngờ là Đinh Dũng cũng hiểu đạo lý này, hơn nữa anh còn đã phát hiện ra “vua” của họ.
Vào lúc người đàn ông mặc vest ra tay, Đinh Dũng cũng sải bước, nhưng mà về hướng ngược lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Đinh Dũng đã tới trước cánh cửa siêu thị đang đóng chặt kia rồi đá tung cửa.
Vút! Một tiếng động nhẹ, có người chạy vọt ra từ phía sau cánh cửa.
Đinh Dũng thấy thế thì đuổi theo, anh đã chắc chắn chủ nhân phía sau của Độc Lang Bang đang ở trong siêu thị, lúc này anh không cần chần chừ gì nữa, sải bước đuổi theo.
Tuy nhiên Đinh Dũng vừa đuổi theo tới phòng sau thì một cảm giác ớn lạnh ập tới, anh lập tức lùi lại, sau đó một ánh sáng sắc lạnh xuyên qua xé rách tấm rèm treo trên cửa.
“Roẹt” một tiếng, tấm màn bị rách ra từ giữa.
“Quả nhiên là ông!” Đinh Dũng nhìn thấy chủ tịch Trịnh đang cầm trong tay một con dao găm cười mỉa nói.
Mà khuôn mặt chủ tịch Trịnh lúc này cũng đang phủ sướng giá, nắm chặt con dao găm trong tay, nhìn chằm chằm Đinh Dũng rồi trầm giọng nói: “Tiểu tử, tôi đã đánh giá thấp cậu, không ngờ cậu lại đoán được hướng đi của tôi, không chỉ gọi người tới mà còn phát hiện ra vị trí của tôi.”
“Nhưng… cậu vẫn phải chết!” Vừa nãy sắc mặt chủ tịch Trịnh còn đang âm trầm như nước, đột nhiên mặt ông ta trở nên dữ tợn, con dao găm trong tay hướng lên trời, tay kia lại lộ ra họng súng đen kịt.
Pằng pằng pằng!!! Ba tiếng súng liên tiếp, đạn b ắn ra từ miệng họng súng đen, tốc độ nhanh đến mức con người không phản ứng kịp.
Dù là Đinh Dũng cũng không phản ứng lại kịp, khi viên đạn bay ra khỏi nòng súng, anh mới biết trong tay đối phương có súng, khi nguy hiểm ập đến, Đinh Dũng lập tức huy động toàn bộ sức mạnh trong người dồn vào hai chân, với lực đạo và góc độ đáng kinh ngạc, anh quay phắt người lại.
Mà lúc này Kim Tư Kỳ và Nguỵ Tiêu Tĩnh ở bên ngoài đang nhìn Đinh Dũng đi vào siêu thị với ánh mắt khó hiểu bỗng nhiên nghe thấy ba tiếng súng thì mặt hai người biến sắc, đồng loạt chạy về phía siêu thị.