Chàng Rể Trường Sinh

Chương 183: “Cô là cái thá gì?




Ở Kim Châu có chín gia tộc từng là những gia tộc hàng đầu có tiềm năng, Có điều, vì một số nguyên nhân cho nên dần dần lụi bại, thậm chí có gia tộc còn diệt vong. Nhà họ Phùng là một trong chín gia tộc như vậy. Mặc dù hiện giờ bọn họ không còn ở thời kỳ thịnh vượng nữa, nhưng vẫn còn rất giàu có”, Kim Tư Kỳ tự đánh giá, hoàn toàn không để ý đến thái độ của Đinh Dũng. “Hiện giờ chúng tôi cần hợp tác với nhà họ Phùng nên tôi không muốn giở mặt luôn”.  

“Hoá ra là vậy”, Đinh Dũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu vấn đề.  

Lúc này cả ba người đã đến cửa khách sạn, hai tên bảo vệ đứng thẳng người trước cửa canh gác. Thấy mấy người phía Đinh Dũng thì bọn họ lập tức giơ cây gậy trong tay ra ngăn lại: “Các người là ai?”  

“Đứng lại”, tên bảo vệ mặt mày nghiêm túc giơ cây gậy chỉ vào Đinh Dũng.  

“Chúng tôi đến tham gia buổi bán đấu giá”, thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của tên bảo vệ, Tống Long chủ động tiến lên trước giơ thiếp mời ra.  

Thấy thiếp mời, tên bảo vệ dịu mặt lại, cầm lấy thiếp mời và nói với ba người bọn họ: “Mời vào”.  

Advertisement

Đinh Dũng không chút do dự, dẫn hai người đi vào trong, khi tới gần cửa, Kim Tư Kỳ lẩm bẩm: “Bảo vệ ở đây cũng nghiêm thật, bảo vệ thế này mới đạt yêu cầu chứ”.  

Bảo vệ thông thường khi thấy những nhân vật có máu mặt thì ra vẻ nịnh nọt, thế nhưng hai bảo vệ vừa rồi lại khiến cho Kim Tư Kỳ phải ngạc nhiên.  

Có điều cô vừa dứt lời thì đã thấy hai tên bảo vệ vừa rồi gật đầu khom lưng với đại thiếu gia nhà họ Phùng, thậm chí đến thiếp mời còn không đòi xem, cứ thế để cho đại thiếu gia nhà họ Phùng đi vào.  

“Khụ khụ, đi thôi”, Đinh Dũng hắng giọng, xoa xoa mũi.  

Advertisement

Kim Tư Kỳ mặt mày gượng gạo nhìn hai tên bảo vệ một cái, còn Tống Long cố kìm nén không bật cười, nói với Đinh Dũng: “Anh Đinh, Tư Kỳ, chúng ta ngồi bên kia nhé”.  

Hội trường buổi bán đấu giá được bố trí và cải tạo từ một căn phòng họp, phía trước bày hai hàng ghế sofa, phía sau là hàng ghế ngồi hết sức lịch sự. Tống Long chỉ vào hàng ghế ngồi sofa thứ hai.  

Đinh Dũng nhìn rồi gật đầu, cứ thế bước về bên đó.  

Khoảng cách giữa các ghế ngồi ở hàng ghế này khá xa nhưng đây là hàng ghế phía trên đầu nên có thể tiện quan sát vật được mang ra đấu giá.   

“Thưa anh, anh không thể ngồi đây”, vừa đi tới, còn chưa kịp ngồi thì một nam nhân viên mặc lễ phục màu đen, trên áo có in logo của khách sạn đi tới chỉ vào hàng ghế phía sau: “Anh có thể ngồi bên kia ạ”.  

“Ừm, là sao?”, Đinh Dũng sững người, cau mày.  

Nghe cậu nhân viên nói vậy, Tống Long lập tức đi tới cau mày nói: “Tại sao lại không được ngồi ở đây, cậu dựa vào đâu mà bắt chúng tôi ngồi sau?”  

Tống Long là người đề xuất ngồi ở đây, hiện giờ cậu nhân viên kia nói không được ngồi ở đây, há chẳng phải là đang tát vào mặt Tống Long sao?  

“Rất xin lỗi, đây là chỗ ngồi chúng tôi để cho khách quý, không phải ai cũng có thể ngồi đây được”, nhân viên phục vụ ở khách sạn nhìn thẳng vào Tống Long, nhếch miệng mỉa mai.  

“Ý của cậu là chúng tôi không đủ tư cách ngồi đây?”, Kim Tư Kỳ mặt mày lạnh lùng, hắng giọng.  

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải tình huống thế này, cô ta đường đường là người cầm quyền của bất động sản Đỉnh Kim mà lại bị một tên nhân viên phục vụ thế này nói không đủ tư cách ngồi đây.  

Vả lại bên cạnh cô ta còn là một nhân vật thần bí khó dò như Đinh Dũng, một đồ đệ của Nam Hoàng nhà họ Kim, ba người đến buổi đấu giá của một khách sạn hạng hai lại bị nói là không đủ tư cách ngồi ghế đầu.  

“Ha ha, chị là?”, nghe Kim Tư Kỳ nói vậy, cậu nhân viên kia mới bật cười.  

“Hỗn láo, cậu đúng là loại có mắt như mù, có biết đây là ai không hả?”, đúng lúc này, đại thiếu gia nhà họ Phùng đi tới, thấy Kim Tư Kỳ thì lên tiếng: “Tư Kỳ, em ngồi đây, anh xem ai dám đụng đến em”.  

“Kẻ nào dám đụng đến em thì kẻ đó không thoát khỏi tay Phùng Tử Kính anh được”, Phùng đại thiếu gia chắp tay sau lưng nhìn Kim Tư Kỳ.  

Kim Tư Kỳ nghe vậy thì cau mày, lên giọng: “Thế nào, tôi không đủ tư cách ngồi đây sao?”  

Câu này của cô nói ra là để cho tên Phùng thiếu gia kìa nghe và cũng là nói để cho cậu nhân viên phục vụ kia nghe.  

“Đương nhiên là đủ, đường đường là tổng giám đốc của bất động sản Đỉnh Kim, sao có thể không đủ tư cách ngồi đây được?”, Phùng Tử Kính lập tức gật đầu, giơ ngón tay cái lên tán thưởng nhưng sau đó lại đổi giọng. “Chủ tịch Kim đương nhiên có thể ngồi đây nhưng những kẻ tạp nham khác thì tôi nghĩ là không đủ tư cách, dù gì thì khách quý ở đây cũng rất nhiều”.  

Dứt lời, ánh mắt Phùng Tử Kính liếc về phía Đinh Dũng.  

Cảm nhận được ánh mắt coi thường đó của hắn ta, Đinh Dũng bất giác cau mày. Anh nhận ra hắn đang cố ý gây sự, coi mình là tình địch.  

“Hỗn lão, cậu là cái thá gì mà cũng xứng nói những câu này với anh Đinh?”, Tống Long tức tối, cau mày nạt lại.  

“Cậu mới hỗn lão. Cậu là cái thá gì mà dám nói năng như thế với Phùng đại thiếu gia? Muốn chết phải không?”, Phùng Tử Kính còn chưa nói gì thì một cô gái bên cạnh hắn ta chỉ thẳng vào Tống Long mà mắng nhiếc.  

Dù Phùng Tử Kính có hơi thay đổi thái độ nhưng hắn lại không hề có ý ngăn cản cô gái bên cạnh mình. Hắn ta nhếch miệng bật cười nhìn Đinh Dũng và Tống Long, thái độ hết sức coi thường.  

“Cô là cái thá gì? Cô mà biết được thân phận của anh ấy thì sẽ không hỏi như vậy đâu”, Kim Tư Kỳ bật cười nhưng cũng không nói rõ ràng. Cô quay người nhìn về phía nhân viên khách sạn. “Tôi hỏi cậu lần nữa, chúng tôi có thể ngồi đây không?”   

“Đây….”, cậu nhân viên kia do dự một lát rồi nhìn sang Phùng Tử Kính.  

Sau khi biết thân phận của Kim Tư Kỳ, hắn bắt đầu hối hận, nhưng lại không dám đắc tội với Phùng Tử Kính. Lúc này hắn cảm thấy rất bối rối.  

“Ở đây bao nhiêu khách quý như vậy, một câu nói của chủ tịch Kim mà lấy về ba chỗ, e rằng không công bằng với những người khác”, Phùng Tử Kính nhếch miệng, nhìn Kim Tư Kỳ và Đinh Dũng nói. “Cho dù tôi đồng ý thì tôi nghĩ những người khác cũng không đồng ý, phải không nào?”  

“Phùng thiếu gia nói không sai, tôi là người đầu tiên không đồng ý”, đúng lúc này ở phía xa đột nhiên vang lên một giọng nói.  

Giọng nói này rất quen, Đinh Dũng quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ người này, anh không khỏi cau mày: “Tên này sao lại cảm thấy có chút kỳ quặc nhỉ?”  

Người đến không phải ai khác mà chính là kẻ đối đầu với Đinh Dũng, đại thiếu gia nhà họ Viên, Viên Thiếu Khang.  

Có điều Viên Thiếu Khang lúc này không còn tỏ ra non nớt như trước nữa. Hắn thản nhiên đi lại, không hề nhìn Đinh Dũng với thái độ hằn học. “Cả hội trường cũng chỉ có vài chỗ, chủ tịch Kim không thể để người hầu của mình ngồi đây được chứ?”