*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay lúc này, Đinh Dũng đang mặc cả với một bác gái trong chợ.
“Bớt chút đi bác, bán rẻ thì cháu lấy một cân luôn.” Đinh Dũng chỉ cục thịt ba chỉ đặt trên sạp hàng, miệng mỉm cười.
“Được rồi. Bớt cho cậu một tệ nữa đấy.” Bà chủ sạp thịt lợn khoát tay với vẻ bất đắc dĩ.
Ngay cả chính bản thân Đinh Dũng cũng không nhận ra rằng anh đang bị ảnh hưởng bởi những ký ức hằn trong cơ thể này, từ lúc bước vào chợ mua thức ăn, anh như kiểu biến thành một người khác vậy.
Khi Đinh Dũng bước ra khỏi cổng chợ cùng với đống chiến lợi phẩm chồng chất, anh mua được đủ loại đủ kiểu rau dưa, gia vị, anh vừa đi vừa thầm nhủ: “Lâu lắm rồi chưa vào bếp, nay là ngày đẹp đấy chứ, phải làm vài món đợi Phương Nhiên về chúc mừng mới được.”
Cứ nghĩ đến chuyện mấy hôm nữa là tiệc mừng thọ của ông cụ Hàn, mình có thể tuyên bố ba lễ giới thiệu cùng với sáu lễ sính (thủ tục cưới hỏi theo truyền thống Trung Quốc), sau đó đến nhà họ Hàn rước Hàn Phương Nhiên bằng kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng dẫn về nhà là Đinh Dũng lại thấy vô cùng hớn hở, anh không nhịn được mà ngân nga theo nhạc.
“Cô em ngồi đầu thuyền, anh đây đi dọc bờ đê...” Đinh Dũng cứ ngân nga suốt dọc đường về căn hộ nhỏ trong khu chung cư của mình, giờ này Lâm Hồng Ngạn còn chưa tan tầm, mà bố vợ Hàn Thành Sơn của anh cũng chẳng có ở nhà, chả biết đi đâu rồi nữa, anh móc chìa khoá ra để mở cửa, đương lúc định bước vào thì chau mày lại, bởi anh nhìn thấy hai vết cắt trên cánh cửa.
“Hửm?” Đinh Dũng nhíu mày, anh đưa tay sờ hai vết cắt đó, đôi mắt nheo lại.
Vết cắt này còn rất mới, sờ vào có đôi chút thô ráp, ba người nhà Hàn Phương Nhiên đều có chìa khoá mà, bản thân anh cũng chưa bao giờ nạy cửa cả, chẳng lẽ trộm cướp ghé thăm?
Đinh Dũng nghị vậy, lòng anh hơi hoảng hốt, cẩn thận mở hé cửa ra rồi bước vào.
Ngay khi vừa bước vào cửa, anh cảm nhận được một luồng khí lạnh xộc thẳng vào đầu, Đinh Dũng vội quay đầu lại xem thì thấy có một người đang đứng ngay trong phòng, hắn ta chĩa khẩu súng đen thùi kia về phía anh.
Không kịp nghĩ ngợi gì sất, anh buông lỏng hai tay, rau củ quả rơi trên nền đất, anh cuộn người lại, trốn về phía cánh cửa.
“Đoàng!” Cũng vào lúc này, người kia bóp cò súng, một tiếng vang nhẹ phát ra từ phía ống giảm thanh, viên đạn xuyên qua không khí, bắn vào chỗ Đinh Dũng vừa đứng.
Trong chớp mắt!
Cánh cửa chống trộm làm từ thép vẽ ra một đường tia lửa, Đinh Dũng văng mình lăn đến ngoài cửa, viên đạn kia gần như đã sượt qua vai anh, trên cánh cửa chống trộm có một lỗ thủng to bằng đầu ngón tay.
“Ai?” Đinh Dũng nhíu mày, những suy nghĩ đổ xô trong đầu.
Tên kia trông thấy viên đạn của mình không thể giế t chết đối phương, còn Đinh Dũng thì đang nhân cơ hội này để chạy ra phía ngoài cửa, hắn ta không nhịn được, chửi tục một câu sau đó vội bước đuổi theo.
“Xoạch.” Ngay khi tên kia bước ra ngoài cửa, có hai cánh tay bỗng xuất hiện, một tay bóp chặt lấy cổ của hắn ta, tay còn lại thì ghì chặt lấy khẩu súng trong tay hắn, mặc cho hắn ta giẫy giụa ra sao cũng không thể nhắm súng vào người Đinh Dũng được, ngược lại còn bị Đinh Dũng bẻ quặp tay lại, họng súng đang từ từ nhắm về phía hắn ta.
Đây là một người đàn ông, dù hắn ta đã đeo khẩu trang che kín mặt mày nhưng ta có thể nghe được tiếng của hắn, đây hẳn là một gã thanh niên còn trẻ.
“Aaaa! Chết đi!” hắn ta thấy lực tay của mình không bằng Đinh Dũng, hắn ta bỗng gầm lên một tiếng, nhấc chân đá về phía đùi của Đinh Dũng.
“Xoạch!” Một lưỡi dao sắc lẹm nhô ra từ trong giày của hắn, luồng khí lạnh buốt xương nhăm nhe phần đùi Đinh Dũng.
Tất cả dường như chỉ xảy ra trong vòng một giây, may mà Đinh Dũng đã sớm thả sức mạnh hồn thần ra để bao bọc bán kính một mét quanh mình, thực ra là bởi anh sợ tên này có đồng bọn đánh lén nên mới làm vậy, ai ngờ được lại có tác dụng ngăn cản đâu chứ.
Ngay giây phút lưỡi dao sắc lẹm xuất hiện trên giày của hắn ta, chân Đinh Dũng né sang một bên, cùng lúc đó, tay của anh bóp mạnh, bẻ gãy tay của đối phương, khẩu súng rơi lách cách trên sàn.
Tiếp sau, nắm đấm của Đinh Dũng nện vào mặt hắn, anh nhấc chân giẫm lên mu bàn chân đối phương khiến hắn ta gào thét đau đớn.
Súng bị giật, màn đánh lén bằng lưỡi dao trên chân thì lại thất bại, lúc này hắn ta mới nhận thấy được rằng mình không phải đối thủ của Đinh Dũng.
Cũng vào lúc này, hành lang tầng dưới bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Đinh Dũng nhíu mày, quay ngoắt mặt qua nhìn.
“Số Mười.” Kia là một người phụ nữ, cô ta trông thấy Đinh Dũng ấn gã thanh niên dựa sát vào tường thì vẻ mặt thay đổi hẳn, sát khí ẩn hiện trong đôi mắt, cô ta giơ khẩu súng trên tay sau đó bóp cò.
“Đoàng!” Lại là một tiếng súng giảm thanh, viên đạn xuyên qua không khí, nhắm ngay phần sau đầu của Đinh Dũng.
Nhưng Đinh Dũng đã nhận thấy sự có mặt của cô ta, sao anh lại không chuẩn bị gì cho được, ngay khi người phụ nữ nổ súng, cơ thể của anh cũng di chuyển, xoay người đàn ông kia chắn trước người mình, hắn ta trở thành tấm bia đỡ đạn của Đinh Dũng.
“Phụt.” Viên đạn găm vào cơ thể của hắn ta trong phút chốc, hắn ta không nói không rằng, ngẩn ngơ đứng đó, máu tươi cứ thế bắn phun ra, cơ thể mất thăng bằng. Hắn há miệng muốn hít thở nhiều hơn nhưng lúc này máu lại tuôn ra không ngừng.
“Không!!!”, thấy đồng bọn bị hắn gục, người phụ nữ kia biến sắc.
Cô ta nhìn sang Đinh Dũng, nghiến răng rít lên: “Tao giết mày!!!”
Dứt lời, cô ta giơ khẩu súng trong tay lên. Thấy vậy, Đinh Dũng bật cười lạnh lùng, cứ thế đẩy gã đàn ông chắn trước mặt mình, sau đó dùng chân đạp vào khẩu súng trên mặt đất khiến khẩu súng bay lên rơi vào tay anh.
“Thả người ra”, người phụ nữ kia nhìn Đinh Dũng chằm chằm nhưng không dám nổ súng.
Còn bây giờ “số mười” nằm trong tay Đinh Dũng, nếu lúc này cô ta nổ súng thì Đinh Dũng nhất định sẽ khiến tên số mười này làm bia đỡ đạn.
“Không dám bắn à?”, Đinh Dũng hắng giọng, cầm khẩu súng trong tay giơ lên, chĩa về phía người phụ nữ rồi bắn liên tiếp ba phát.
Mặc dù cô ta không dám nổ súng nhưng đã có phòng bị từ trước, thấy Đinh Dũng nổ súng với mình, cô ta lập tức né tránh.
Thấy cô ta lăn người né đạn, Đinh Dũng nhếch miệng. Anh thả gã thanh niên kia ra rồi lao như mũi tên về phía trước, đồng thời lại bắn tiếp, ép người phụ nữ đang không ngừng ẩn náu kia không thể phản kích lại.
Khoảng cách của Đinh Dũng và cô ta vốn dĩ không quá xa, chừng năm, sáu mét. Đinh Dũng đã tới gần trước mặt cô ta, khi cô ta còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã túm lấy tay phải đang cầm súng của cô ta và bóp mạnh.
Rắc! Đinh Dũng không vì cô ta là con gái mà tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, chỉ nghe một âm thanh vang lên, mặt mày cô ta tái mét, khẩu súng trong tay rơi ngay xuống đất.